Go Back   ๑๑۩۞۩๑๑...TuThienBao.Com...๑๑۩۞۩๑๑ > VI - ♥ Không Gian IT ♥ > 27 - Ebook Tổng Hợp - SÁCH GIẢI FULL > Khoa Học Xã Hội


Tìm kiếm chủ đề bài viết ở đây trước khi hỏi TTB -Tìm bằng tiếng việt có dấu càng chính xác-Ví Dụ:Đánh vào Hwang mi ri để tìm truyện tác giả này
$$**=====DS Truyện Tranh Online=====**$$ $$**=====Truyện Tranh Mới Đang Update=====**$$

KHÔNG XEM ĐƯỢC ẢNH TRUY CẬP ĐỔI DNS CLICK VÀO ĐÂY


Trả lời
  #1  
02-03-2017, 01:38 AM
adminbao adminbao is offline
Đầy Tớ Của Nhân Dân
Facebook: https://www.facebook.com/tuthienbaocom

Default khoảng cách quay lưng như hình tượng cánh diều và sợi dây diều




Hình như, con người ta ai cũng sợ những cái quay lưng, mỗi lần quay lưng. Vì quay lưng sẽ là một khoảng cách vời vợi giăng ngang .Quay lưng thì chẳng thể nhìn thấy nhau, cảm được người phía sau ta đang nghĩ gì, ánh mắt trong veo của niềm tin hay đang đẫm lệ. Và quan trọng hơn, quay lưng là sẽ lạc mất thương yêu, để lạc mất nhau trong tích tắc giữa biển người mênh mông…
Ngày nhỏ, nhà nó chật và nghèo, có độc mỗi chiếc giường ghép lại từ những mảnh gỗ bố tự xẻ. Cả hai anh em nó cùng bố mẹ đều ngủ chung trên chiếc giường ấy. Thi thoảng dỗ dành cho hai anh em đi ngủ, mẹ thường nói với nó rằng:
-Con nằm ngủ thẳng người là tốt nhất. Nếu như có nằm nghiêng, thì đừng nằm quay lưng vào em nhé.
- Vì sao vậy mẹ? – Nó thắc mắc.
- À, thì nằm quay mặt về phía em, giả sử em có tè dầm, hay có đạp thì con còn biết mà tránh chứ! - Mẹ nhoẻn miệng cười nói với nó..
-Vậy mẹ cũng không được nằm quay lưng vào bố nhé, coi chừng bị bố đạp lăn xuống giường đó ạ! – Nó hồn nhiên nhìn mẹ và nói.
Và nó cứ ngây thơ tin vào lý do như thế.
Nhưng có một ngày, nó tỉnh giấc giữa đêm vì cái chân ngã xe đau nhức, khó ngủ. Nó quay sang nhìn em trai và bố mẹ, bất giác giật mình. Bố và mẹ đang nằm co người quay lưng lại với nhau. Ở giữa là một khoảng trống chạy dài từ đầu giường xuống cuối giường, loang lổ đổ đầy bóng đêm. Chỉ có vài quầng sáng lành lạnh từ ánh trăng bên ngoài ô cửa sổ mở rộng hắt vào. Tiếng bố ngáy nhè nhẹ cùng hơi thở đều đều. Nó đoán bố đã ngủ say. Chỉ có mẹ chưa ngủ. Đôi mắt đỏ hoe, mọng nước và chớp chớp liên hồi.
Đến đêm thứ hai, mọi việc vẫn lặp lại như thế. Bố mẹ vẫn nằm quay lưng lại với nhau. Mẹ không ngủ, quay mặt ra phía ngoài và hình như đang khóc. Linh cảm mách với nó rằng có chuyện không vui giữa bố và mẹ. Phải vì gặp một chuyện gì đó không hài lòng với nhau, nên bố mẹ quay lưng lại với nhau sao?
Sáng hôm sau, mẹ thu mấy bộ quần áo của hai anh em nó lại, rồi nói đưa anh em nó về bên ngoại chơi ít bữa. Bố ngồi đăm chiêu giữa căn nhà, chẳng buồn ngoái nhìn ba mẹ con đi.
Nó kể lại với ngoại như thế trong một đêm dưới ánh trăng chảy tràn, nằm chung võng với ngoại ngoài hiên gió lùa. Ngoại thở dài:
- Nhà nào thì rồi cũng đều sẽ gặp phải những lúc cơm không lành, canh chẳng ngọt như vậy con à. Hy vọng mọi thứ sẽ sớm trở lại êm xuôi.
- Con sợ nhìn thấy mẹ con khóc, sợ nhìn bố mẹ con nằm quay lưng lại với nhau lắm ngoại ạ!
- Ừa, tội nghiệp con, ngoại hiểu mà. Nên sau này con cũng cố gắng, đừng để quay lưng lại với anh em, bạn bè, với những người mà con yêu quý. Cuộc sống này con người ta cần đến nhau, xích lại gần nhau vì có những khúc, những đoạn có thể lấp đầy, dễ chạm vào nhau, để giao nhau. Còn khi đã quay lưng lại với nhau, thì chỉ là hai đường thẳng song song vô cảm chạy dài, rời nhau và không tìm thấy điểm chung nào để dừng lại cả. Ngoại nói với con giờ hơi sớm, nhưng tin là con ít nhiều hiểu được. Ngoại sợ một ngày nào đó khi cần nói những điều này với con, thì ngoại đã về miền xa tít tắp nào đó mất rồi!
Nói rồi ngoại ôm nó chặt hơn. Lần đầu tiên, mắt nó rơm rớm mà không phải vì đòn roi của bố mẹ.
Lời ngoại nói với nó ngày ấy trở thành sự thật năm nó 19 tuổi – khi đang là sinh viên năm thứ 2 của một trường Đại học. Nó đã cố gắng để không phải đối diện với hình ảnh người con gái ấy quay lưng bước đi, nhòa dần và mất hút trong một chiều mưa, cố gắng không muốn rơi tõm vào cái vũng lầy tê tái của cảm giác nhìn những thương yêu quay lưng lại với mình – mà không thể.
Nó và người ấy chẳng ra nhạt nhẽo cũng chẳng đủ mặn nồng. Cứ từa tựa cái cảm giác bầu trời muốn sở hữu cánh diều, cánh diều cũng muốn bay lên, hòa vào khoảng không tự do xanh thẳm kia, nhưng còn ngập ngừng, còn níu kéo bởi sợi dây vô hình nào đó. Nên chờ một bước ngoặt. Nên đợi một sự cố nào đó xáo động… Để sợi dây níu kia đứt rời cho cánh diều thuộc về bầu trời như ước nguyện.
Nhưng giữa lúc ngập ngừng, đợi chờ ấy, một áng mây trôi ngang qua. Cánh diều chao bên phải, nghiêng bên trái, và rồi cảm thấy mây ở gần với diều hơn, muốn vùi mình vào mây, lẩn trốn bầu trời. Nào đâu biết mây một đời phiêu du, bay ngang chốn này rồi sẽ bay đi mất. Diều mải mê lượn mình theo đường mây, để gần mây. Đến khi mây lững lờ bay quá xa, ngoài tầm với của diều, diều cố rướn mình… Sợi dây căng lên, bức bối, như muốn đứt lìa, nhói đau.
Rồi thì sợi dây cũng đứt. Diều chới với, chẳng chạm được vào mây, cũng chưa kịp nương gió trời hòa vào xanh thẳm bình yên kia, chỉ thấy gió mưa ập đến, dội lên cánh diều mỏng mảnh chơ vơ…
Sự ghen tuông, ích kỷ trong tình yêu khiến con người ta ngỡ ngàng về chính bản thân mình, khi mình không còn là mình trong một khoảnh khắc chưa bao giờ nghĩ tới. Nó giống như một hôm nào đó, bạn đưa tay lấy vài tờ giấy A4 trên mặt bàn, ngón tay lướt qua cạnh giấy và tự dưng máu rơm rớm rỉ ra. Một tờ giấy A4 mỏng mảnh, trắng tinh giản đơn thế thôi, nhưng rút cuộc cũng có thể bất ngờ cứa vào da tay khiến bạn chảy máu, còn bạn thì vẫn ngỡ ngàng, ngạc nhiên. Rồi nghe cảm giác đau buốt len lỏi, nhẹ nhàng xâm chiếm, lan dần từ ngón tay lên đến bộ não cùng những nghĩ suy…
Chẳng ai nghĩ người con gái nhỏ bé có phần nhút nhát ấy lại đủ tự tin đổ dung dịch axit lên một người đàn bà khác trong mối quan hệ tay ba (với gã đàn ông tựa đám mây phiêu du qua khoảng không gian của bầu trời và cánh diều một chiều lặng lẽ kia).
Lần cuối cùng chỉ có bầu trời và cánh diều ở gần nhau (nhưng cũng chẳng thể chạm và trộn hòa vào nhau) như ngày mây chưa kéo đến, là một chiều muộn mưa bay đổ đầy trên phố. Cánh diều đứng đợi nó, chẳng buồn che ô, ướt sũng. Nó xuất hiện, xé phăng chiếc áo mưa đang mặc trên mình ném xuống, chạy đến ôm chầm lấy người con gái bé nhỏ. Không gian lặng đi, chỉ có nước mưa hòa cùng nước mắt. Và tiếng nấc nghẹn của bầu trời.
- Đừng buông em ra nhé. Cứ ôm em như thế này thêm chút nữa đi. Và chỉ cần vậy là em đủ thấy mãn nguyện rồi. Em cứ mải mê đuổi hình bắt bóng, để rồi lầm đường lạc lối, gây ra chuyện tày đình này. Em có những điều thật đẹp, thật quý từ anh, nhưng em chẳng nhìn được ra, em không biết trân trọng. Giờ thì đã muộn rồi. Chắc mai công an sẽ ghé qua nhà em thôi. Và đây sẽ là những khoảnh khắc mình ở bên nhau lần cuối. Em chẳng dám gặp lại, đối diện với anh ở phía ngày mai, sau những biến cố này nữa…
Nó cứ đứng như trời trồng, siết chặt vòng tay, khóc nấc, chẳng biết nói câu gì, dù lòng muốn thốt lên thật nhiều “Anh yêu em, anh vẫn yêu em lắm lắm”, dù muốn nói với người con gái ấy nó vẫn sẽ đợi chờ, vẫn muốn đi tiếp đoạn đường cùng cô ở phía ngày mai, dẫu cánh diều ấy có như thế nào…
Nhưng nó không thể nói thành lời.
Nên rốt cuộc, nó để cánh diều tự đẩy mình ra, tuột khỏi vòng tay của bầu trời, quay lưng bước đi, để rồi thành một vết mưa ám ảnh, loang dài, lạnh qua tháng năm trong quãng đời tươi đẹp của gã trai bên thềm cánh cửa tuổi 20.
Nó lạc mất cánh diều của đời mình sau lần quay lưng lầm lũi, chênh vênh của người con gái ấy, chẳng hẹn ngày gặp lại khi nhận được học bổng đi du học nước ngoài 5 năm.
Những ngày sống cô đơn nơi xứ người, có dăm mối tình trôi ngang qua trong đời. Nó đưa tay chạm vào. Chẳng cần và chẳng mong đợi những cảm giác thật trong trẻo, thanh khiết như mối tình với cánh diều xưa. Chỉ giản đơn là những lúc chênh chao cần một hơi ấm, để biết mình không lạc lõng giữa biển người. Vì thế nó không còn ngập ngừng e dè với những cái quay lưng, cảm giác quay lưng như những ngày còn ở quê nhà với những người con gái ngang qua đời mình.
Rồi tự dưng có những phút bất giác nghĩ lại, nó rùng mình, ghê sợ - sợ chính bản thân mình – sợ hình ảnh sau những cơn ái ân xác thịt rã rời, người ta quay lưng lại với nhau rồi ngủ, chẳng cần quan tâm tới đối phương đang nghĩ gì, đang cảm thấy thế nào.
Thậm chí nó thấy bạn bè mình còn kinh khủng hơn khi chỉ sau một lần vùi mình qua cơn khoái lạc, hôm sau đường ai nấy đi, nhẹ nhàng như chưa hề gặp, chẳng hề quen - khi biết người bạn gái của mình đang gặp khó khăn nào đó về tài chính, rắc rối nào đó về gia đình, hay đang mang trong người một căn bệnh nào đó – không cần biết nặng hay nhẹ, chữa khỏi hay không chữa khỏi…
Tất cả những điều ấy đôi khi khiến con người ta cảm thấy hụt hẫng, rã rời, cảm giác như mất mát hay đã làm và sai lầm về điều gì đó trong đời vậy…
Một dịp gần Tết, nó về thăm nhà và xách ba-lô rong ruổi khám phá miền Tây.
Nó bước xuống xuồng của một ông lão trên sông Tiền, tròng trành, loay hoay rồi lựa một góc xuồng ngồi xuống. Ông lão lấy chiếc khăn rằn ri quàng ở cổ quệt quang mồ hôi trên trán, mỉm cười hỏi:
-Sao chú không ngồi nhìn thẳng về phía trước mà ngắm cảnh sông nước?
-Dạ, con không muốn ngồi quay lưng về phía bác. Ngồi đối diện thế này cũng tiện, vừa vẫn ngó nghiêng ngắm cảnh sông nước mây trời được, vừa có thể được nghe bác trò chuyện, chia sẻ…
-Không phải người trẻ nào cũng có được suy nghĩ ấy giống như cậu. Vì có một điều không hẳn là ai cũng hiểu. Đó là khi đi xuồng mà ngồi quay lưng lại thì giữa người chèo xuồng với người qua sông đơn thuần chỉ là người chở thuê với khách như trăm nghìn người khác. Vì nó có một khoảng cách. Vì cái lưng con người ngó là buồn nhứt hạng. Nó thầm nói với người chèo rằng: Ông cứ chèo xuồng đi, tôi trả tiền cho ông, còn chúng tôi sẽ tự do nhìn ngắm, chụp hình. Có gì không hiểu, chúng tôi sẽ hỏi, và ông cứ trả lời nếu ông biết.
Đó, dù không ai nói ra như vậy, nhưng nó lạnh lùng như vậy đấy cậu ạ,.
Và khi qua sông, khi bước lên bờ, chẳng ai nhớ khuôn mặt,dáng hình người chèo xuồng ấy – một người bạn đã đồng hành với họ - dẫu chỉ trên một khúc sông, một vài giờ đồng hồ ngắn ngủi ấy như thế nào, chẳng cần nhớ những câu chuyện vui buồn về cuộc đời họ, về người dân nơi ấy ra sao…
Tôi cám ơn cậu vì cậu đã chủ động xóa bỏ khoảng cách. Ngồi lại nhìn nhau thế này, tôi rất trân trọng. Tôi có thể nhìn được khuôn mặt, ánh mắt, nụ cười của cậu, nghe cậu trò chuyện, và chia sẻ cùng cậu. Đó là cảm giác gần gũi của những người thân mà có thể sau này một lúc nào đó cậu muốn sẽ tìm lại, trở lại… Vì tôi cũng là kẻ sống nặng tình. Và tôi cũng đã từng làm người qua sông ở những bến khác, nên tôi biết. Mà, cuộc sống này thì vốn thật ngắn ngủi và mong manh…
Ông lão chèo xuồng thở dài rồi bỏ lửng ở câu nói ấy như thế, gợi cho nó nghĩ đến chữ Duyên và Phận.
Con người ta dạt đến với nhau, cũng là một cái Duyên. May mắn thì được gặp lại nhau thêm một lần nữa. Hạnh phúc hơn cả, nếu có cả Duyên và Phận là được làm bạn, được gắn bó, đồng hành cùng nhau trên một quãng đường đời…
Mà cuộc đời thì vẫn đầy biến cố và mong manh…
Nên đã có Duyên với nhau, dù nhiều hay ít. Đã có cả Duyên và Phận, dù bình yên hay sóng gió . Thì hãy cứ trân trọng lấy từng ngày trôi qua. Thì hãy cứ gần gụi nhau hơn, dành cho nhau những gì thật lòng mình mong muốn và có thể.
Quan trọng hơn cả là đừng bao giờ quay lưng lại với nhau…
Vì quay lưng là nỗi đau.
Quay lưng có thể để lạc mất nhau một đời…
TÌM BÀI VIẾT KHÁC SEARCH TRÊN THANH TIM KIẾM PHÍA TRÊN WEB
ĐÃ CẬP NHẬT HẾT SÁCH GIẢI CÁC MÔN CÁC LỚP VUI LÒNG ĐÁNH TÊN BÀI KÈM LỚP PHÍA TRÊN TÌM KIẾM

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

ADS



© Tuthienbao.com- TTB chúng tôi không cung cấp chức năng đăng ký thành viên để viết bài hay bình luận - Nếu có khiếu nại chung tôi sẽ xử lý
truyen tranh hay, truyen tranh online, ebook,ebook ngon tinh, van hoc lop 5,van hoc lop 6,van hoc lop 7,van hoc lop 8,van hoc lop 9,van hoc lop 10,van hoc lop 11,van hoc lop 12,
Powered by: vBulletin v3.8.2 Copyright ©2000-2024, Jelsoft Enterprises Ltd.