Đã ba năm rồi kể từ ngày ấy – ngày em chập chững những bước chân đầu  tiên đi đến với chân trời mới, chân trời tri thức. Em còn nhớ buổi sáng  ngày khai giảng bầu trời trong xanh, những chú sơn ca bay lượn trên bầu  trời thi nhau hót lứu lo như muốn chào mừng em trở thành cô trò nhỏ.
Buổi sáng hôm ấy, cùng với bạn bè của mình bước đi trên con đường  làng quen thuộc nhưng dường như em cảm thấy con đường hôm nay cũng mang  một vẻ đẹp nên thơ hơn. Đến trường lũ trò nhỏ chúng em đã hoàn toàn  choáng ngợp bởi quang cảnh sân trường ngày khai giảng, nào hoa, nào cờ,  nào bóng bay, bào biểu ngữ, tất cả mọi thứ đều mang một màu sắc tươi mới  như muốn chào mừng chúng em đến với ngôi nhà lớn này.
 Tiếng trống trường vang lên, báo hiệu buổi lễ khai giảng bắt đầu, những  bài hát về buổi đầu đi học, những lời chào mừng của thầy hiệu trưởng và  tiếng vỗ tay râm ran như tiếp thêm một nguồn sức mạnh lớn cho lứa học  trò mới chúng em mà bây giờ khi nhớ lại trong em vẫn còn vẹn nguyên tâm  trạng xúc động, bồi hồi và hãnh diện – hãnh diện vì từ nay mình cũng là  một cô học sinh như bao anh chị khác. Ở chân trời mới này, tất cả mọi  người ai ai cũng bận rộn, nhưng tất cả đều mang chung một nét mặt – vui  tươi.
Bây giờ, em đã là cô bé lớp bốn và đã trải qua ba lần được chào đón  các em lớp một, song ấn tượng về buổi đầu đi đến trường thì mãi vẹn  nguyên như thuở ban đầu. Cho dù bây giờ hay mai sau em vẫn sẽ luôn luôn  ghi nhớ ngày hôm ấy – ngày đầu tiên đưa em đến với kho tàng kiến thức.
----------
 	Tôi xin kể về ngày đi học đầu tiên của mình cho các bạn nghe nhé! 
  	"Đó là vào một buổi sáng thứ hai đầu tuần  cách đây đã gần ba năm. Mẹ tôi dậy từ lúc nào không biết nữa. Khi anh  Hai vào đánh thức tôi dậy, đánh răng rửa mặt thì tôi đã thấy bữa ăn sáng  của gia đình đã được dọn sẵn lên chiếc bàn tròn ở phòng ăn. Tôi có tật  ngủ muộn và hay nằm nướng. Mẹ và anh Hai gọi hai, ba lần, tôi mới dậy  được. Nhưng sáng nay, không hiểu sao, anh Hai chỉ vào lay nhẹ “Hương ơi,  dậy đi em!’’, thế mà tôi đã tung mền ngồi dậy được ngay, không còn ì à  như trước nữa. Tôi nhanh nhẹn vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, làm vệ  sinh cá nhân, rồi vui vẻ ngồi vào bàn ăn. Thường ngày, tô mì Kim Chi hay  tô hủ tiếu tôi phải ăn đến ngoài ba mươi phút mới xong, thể mà sáng ấy,  khoảng năm bảy phút gì đó, tô hủ tiếu đã hết sạch, Anh Hai phải thốt  lên “Bé Hương tiến bộ thật! Ăn nhanh bằng anh rồi đấy. Phải vậy chứ!  Sinh viên năm nhất rồi, có khác!”. Mẹ tôi nhìn anh Hai rồi nhìn tôi mỉm  cười. Tôi thấy lòng mình vui vui một niềm vui mới lạ. Phải rồi, mới hôm  qua tôi đang còn là một đứa trẻ mẫu giáo. Thế mà sáng nay, tôi đã trở  thành một học sinh lớp Một, được mặc bộ đồ đồng phục, được khoác chiếc  cặp sách trên vai như chị Phượng, chị Diễm nhà kế bên, thích ơi là  thích! Tâm trạng tôi lúc ấy cứ bồn chồn, háo hức như người sắp đi dự hội  vậy. Bỗng, anh Hai giục: “Em chuẩn bị nhanh lên, anh đưa em đến  trường!”. “Em xong đây rồi, anh đưa xe ra trước đi. Em nhờ mẹ buộc tóc,  rồi em ra ngay!”. 
 	Hai anh em đến trường lúc 6 giờ 30 phút.  Ngoài cổng trường, người và xe cộ tấp nập. Anh Hai gửi chiếc xe đạp ở  nhà giữ xe, rồi quay lại dẫn tôi vào lớp học. Vừa mới nhìn thấy cô giáo  từ phòng bên bước lại, tôi khoanh tay cúi đầu chào cô giáo: ‘‘Dạ, con  chào cô ạ!”. Cô mỉm cười bước lại bên tôi, nhẹ nhàng đỡ chiếc cặp sách  trên vai tôi xuống, rồi nói: “Con là Hương phải không?  con bố Thanh  xinh quá! Con ngồi vào đây!”. Cô chỉ chỗ cho tôi ngồi ở bàn thứ hai bên  phải. Tôi ngạc nhiên vô cùng, không hiểu sao cô lại biết tên tôi. Mãi  đến sau này tôi mới rõ, cô là bạn thân của bố tôi hồi cùng học phổ thông  với nhau. 
  	Câu chuyện “Ngày đi học đầu tiên của tôi” là vậy đó. 
  	
Bài làm 2 
  	Không hiểu sao, cái buổi sáng ấy, em dậy  sớm thế không biết! Sau hồi chuông báo thức của cái đồng hồ đặt trên đầu  giường, em bật dậy chạy ra sân tập thể dục, rồi nhanh nhẹn đánh răng  rửa mặt như có ai đang hối thúc mình vậy. Ăn sáng xong, vội vàng mặc bộ  áo quần đồng phục mà chị Hoài đã chuẩn bị cho em từ tối hôm qua, đeo thử  chiếc cặp sách mới vào vai, đi đi lại lại trong phòng, sẵn sàng như một  người lính chờ lệnh lên đường. Giá như sáng nay có mẹ ở nhà thì vui  biết chừng nào! Đã mấy tháng nay, mẹ đi học ở mãi ngoài Hà Nội, ở nhà  chỉ có ba bố con. Vì vậy, ngày đến trường đầu tiên của em đều do bố và  chị Hoài chuẩn bị cả. Vừa mới hơn 5 giờ một tí, chị Hoài đã đẩy xe ra  sân, rồi hai chị em chào bố để đến trường. Bố tiễn hai chị em ra cổng,  dặn dò chị Hoài mấy câu rồi xoa đầu em nói nhỏ: “Chị thay bố và mẹ đưa  con đến trường, con vui lên nhé! Phải ra dáng là một thằng con trai cứng  cỏi, bạo dạn đừng khóc nhè, nhõng nhẽo chị mà bạn bè nó cười cho, nghe  con! Thôi, hai chị em đi chọ sớm”. Chị Hoài cho xe ra cổng rồi nhấn ga  theo đường Lê Đại Hành hướng tới Trường Tiểu học Lương Thế Vinh. Khoảng  mười phút sau hai chị em đã đến cổng trường. Chị Hoài khóa xe lại dẫn em  vào lớp. Thoáng thấy bóng cô giáo em vội níu chặt lấy chị Hoài. Cô giáo  từ trên bục giáo viên bước xuống, nhìn em mỉm cười “Nào lại đây với cô,  đừng ngại! Cô trò mình làm quen với nhau đi! Em tên gì?” “Dạ, em tên  Hùng ạ! Trương Thế Hùng”. “Ồ, tên đẹp lắm, lại có dáng vẻ của một lực sĩ  thế hình nữa!”. Chưa gặp cô lần nào mà nghe giọng nói của cô, nét mặt  tươi vui của cô, tự nhiên em thấy gần gũi thân thiết như người nhà của  mình vậy. Cảm giác sợ hãi lo lắng lúc đầu tan biến tự lúc nào, em không  biết nữa. Em còn giục chị Hoài: “Chị đi học đi, kẻo muộn!”. Ngày đi học  đầu tiên của em là thế đó.     
     	
Bài làm 3 
  	Mới có 6 giờ sáng mà tôi đã chuẩn bị cho  buổi đi học đầu tiên của mình đâu ra đó. Tôi vốn là một đứa trẻ có tính  tự lập ngay từ lớp “Chồi” lớp “Lá". Không giấu gì các bạn, bố tôi mất  sớm khi tôi mới tròn một tuổi. Ba năm sau, ông bà nội “bắt” mẹ tôi phải  đi bước nữa. Và từ đó, tôi về ở với ông bà nội và cô út. Cô út lúc đó  đang học lớp Mười Hai. Ông bà nội và cô út rất thương tôi, nhưng vì hoàn  cánh, ông bà nội thì đã già, cô út lại đi học suốt sáng chiều, nên mọi 
sinh hoạt  của bản thân, tôi thường tự làm lấy, dần dần thành thói quen. Năm tôi  vào lớp Một thì cô út cũng bước vào Đại học năm thứ hai. Nhà chỉ còn ông  bà nội và tôi. Sáng đó,ông bà nội có ý định đưa tôi đến lớp. Nhưng tôi  nói với ông bà nội rằng. “Cháu đi đến trường một mình được, nội cứ ở  nhà”. Từ nhà đến trường chỉ gần một cây số. Sau khi chào ông bà nội, tôi  khoác chiếc cặp sách mới mà cô út đã mua cho tôi hồi hè vừa rồi. Vừa  mới ra khỏi ngõ thì gặp một chiếc Honda trờ tới. Tôi không ngờ là bố  dượng tôi. Bố dừng xe lại, bế tôi lên xe và nói: “Bố đi từ lúc 5 giờ  kia, nhưng chờ phà lâu quá nên giờ mới tới. Con đừng buồn bố mẹ nhé!”.  Bố dẫn tôi đến trường, rồi dẫn tôi vào lớp. Bố trao đổi với cô giáo  chuyện gì đó khá lâu, rồi quay lại nói với tôi: “Con ở lại với cô giáo  và các bạn, bố phải trở lại cơ quan. Trưa con về một mình nhé! Thứ bảy  này, bố sẽ đưa mẹ và em sang thăm ông bà và con!’ Nói xong, bố chào tạm  biệt cô giáo, rồi lên xe trở về, rõi nhìn theo bố dượng cho đến lúc  chiếc xe khuất hẳn sau dãy xà cừ ven đường mới quay về chỗ ngồi của mình  ở cuối lớp học. Ngày đầu tiên vào lớp Một của tôi như thế đó, các bạn  ạ! 
  	
Bài làm 4 
  	Đã hơn hai năm rồi mà hình ảnh của buổi  đi học đầu tiên không phai mờ trong kí ức của em. Sáng đó, em dậy sớm  lắm. Sau khi tập thế dục và vệ sinh cá nhân xong, em liền vội vã ngồi  vào bàn ăn sáng. Bố mẹ và chị đều khen em nhanh nhẹn, hoạt bát hơn mọi  lần. Dường như em cũng cảm thấy như thế. Trong em, một cảm giác bồn  chồn, vui vui xen lẫn sự lo lắng, sợ hãi.. Lần đầu tiên mặc bộ đồ đồng  phục, em cảm thấy mình lớn hẳn lên. Đúng 6 giờ 30 phút, bố đưa em đến  trường. Cổng trường Tiểu học Đinh Bộ Lĩnh mở rộng. Những lá cờ đuôi nheo  đủ màu sắp thành một hàng từ cổng trường nối dài theo đường Lí Thường  Kiệt tung bay trước gió, hân hoan chào đón ngày tựu trường. Bố dẫn em đi  dọc hành lang tầng trệt, rồi dừng lại trước cửa phòng lớp l3. Cô giáo  từ trong lớp bước ra mỉm cười chào hai bố con em. Sau lời chào hỏi, bố  nói lời gửi gắm em cho cô giáo rồi cúi xuống vỗ về em: “Con ở lại với cô  giáo và các bạn. Bố đến cơ quan đây! Tan trường bố hoặc mẹ sẽ đến rước  con!”. Em níu lấy áo bố như không muốn rời: “Trưa, bố rước con sớm nghe  bố" Và tự nhiên những giọt nước mắt ứa ra, lăn dài trên má. Một cảm giác  buồn vui lẫn lộn dâng lên trong lòng em. Buổi học đầu tiên của em là  vậy đó.