Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ
Thể loại: Hiện đại đô thị, bình đạm sinh hoạt, thanh maitrúc mã, 1x1, HE.
Dịch: QT
Edit & chỉnh sửa: Alice
Beta: Ween
Ebook :becon212
trích đoạn
Chú Khoan quát. “A Lục! Làm gì vậy! Qua gội đầu!”
“ Đến đây! Đến đây!” Căng cổ họng la to trả lời, A Lục vắt khăn không cam không nguyện đứng phía sau Chuột. Trong gương, khuôn mặt đã nhìn hơn hai mươi năm đang toét miệng cười vô tâm với hắn.
“Quý khách, gội khô hay gội nước?”
“Cậu nói gì tôi không nghe thấy!” Người trong gương cười đến sung sướng.
A Lục hơi cao giọng. “Quý khách, gội khô hay gội nước?”
Chuột nhếch mày. “Ngay cả một nụ cười cũng không có nổi, thái độ phục vụ của tiệm các vị chính là vậy sao?”
“….” A Lục cúi đầu, sau đó nhanh chóng ngẩng mặt lên, khóe miệng hơi vểnh, nghiến răng nghiến lợi. “Anh – Chu – Thiên – Hạo, anh muốn gội khô hay gội nước?”
“Hí ——” Y trái lại cười đến thoải mái, mắt không chớp nhìn A Lục mặt mày cứng ngắc trong gương. “Thôi thôi, tuy khó coi một chút, nhưng cũng có thể miễn cưỡng nhìn. Càng lớn càng không làm cho người ta thích được, đây cũng hết cách rồi!”
Cậu cũng không đẹp đến đâu đâu! Nếu không phải đang ở trong tiệm, A Lục thật lòng muốn lấy chai dầu gội đã thêm lượng trong tay quăng mạnh lên mặt y.
“Mạnh chút đi, cậu chưa ăn cơm sao?”
“Ái ái, nhẹ chút đi, sắp bị cậu cào trầy rồi!”
“ Lên trên, lên trên, chưa đúng, xuống, xuống chút nữa, vẫn chưa đúng, là qua phải, nói với cậu là qua phải mà… Sao vẫn không tìm đúng chỗ? Cậu đã học cách gội đầu cho khách chưa? Chưa từng thấy thợ nào như cậu.”
Vị khách hay bắt bẻ cứ mãi lải nhải cằn nhằn, miệng khép khép mở mở không có khi ngưng lại. A Lục dùng sức nắm da đầu y như xả giận. Chưa từng thấy thợ nào như tôi à? Cậu đã thấy thợ thế nào rồi? Lần nào không phải tôi gội đầu cho cậu? Nói khoác cũng không sợ trời đánh.
Hơn nửa năm học việc trong tiệm cắt tóc của chú Khoan, khách tới ai cũng nói kỹ thuật gội đầu của A Lục rất tốt, không nặng không nhẹ, xoa bóp cũng đúng chỗ. Chỉ có mình Chuột là hay bắt bẻ, dường như chưa thỏa mãn lần nào, nhưng lần sau đến, lại vẫn chỉ chăm chăm một mình A Lục.
A Lục đẩy đầu y ra vẫy tay không làm. “Không hài lòng thì tìm người khác đi, trong tiệm cũng không phải chỉ có một mình tôi gội đầu.”
Chuột lại thong dong, bình chân như vại ngã người trên ghế dựa châm thuốc. “Đỗ Thanh Luật, cậu sao vẫn còn ngây thơ như vậy? Nói có một câu cậu đã không chịu được.”
Cậu chỉ nói có một câu sao? A Lục uất ức nghĩ, nâng hai tay đầy bọt lên, thở phì phì cào cào trên đầu y. “Cậu nói ai ngây thơ?”
Chuột ở trong gương nhìn hắn một cái, lại không tranh cãi, ngoan ngoãn thẳng lưng, không nói một lời mặc tay hắn giày vò đỉnh đầu mình. Một lát sau, bọt xà bông giữa ngón tay trở nên dày đặc. A Lục nâng tay lên, liên tục hốt bọt chảy xuống dồn lên trên.
“ Tay đau không?” Chuột nhấc mắt nhìn khuỷu tay chuyển hồng của hắn.
“Sao cậu biết?” A Lục quay đầu nâng khuỷu tay lên, cọ trầy da một chút, hơi sưng đỏ, có lẽ phải bầm hơn mấy ngày.
Chuột nói. “Tôi nhìn thấy!”
Ban nãy Hồng Trung cầm ấm trà xum xoe chú Khoan, A Lục đứng ở một bên bị chen trúng, khuỷu tay đụng phải bàn gương.
“Cậu đi đâu cũng bị người ta ăn hiếp!” Chuột cau mày nói.
“…………..” A Lục mặt đóng băng không nói lời nào, trong lòng âm thầm nghĩ, lời nói thật là hay, ăn hiếp tôi nhiều nhất còn không phải cậu sao?
“Họ đến tiệm cách vách chơi, sao lại vứt cậu ở bên ngoài?”
“A Tam nói, để tôi canh chừng.”
Ánh mắt Chuột lại càng khinh thường. “Hình như lần nào cũng để cậu canh chừng.”
“Ừ!” Tầng tầng bọt trắng trong tay “bạch” một tiếng đập lên đỉnh đầu y, A Lục hạ mi mắt nói.
“Không phải hình như, chính là như vậy!” Chuột liếc mắt nhìn A Lục.
A Lục khó chịu chuyển mắt sang bên cạnh.
“Tại sao?” Thật ra dĩ nhiên y đã biết đáp án, một cái mặt cười y như chuột sa hũ mỡ.
Rầu rĩ cúi đầu không nhìn tới khuôn mặt tươi cười của Chuột, A Lục nhỏ giọng trả lời. “Họ chê tôi chơi không giỏi!”
Đứa trẻ thật thà chất phác làm gì cũng chậm hơn kẻ khác nửa nhịp, hoảng hốt rồi càng dễ luống cuống tay chân. Đang yên đang lành đi bộ trên đường cũng có thể bị tiếng kèn xe phía sau làm cả kinh vấp ngã, khỏi phải nói đến trò chơi điện tử biến hóa khôn lường. Lúc chú Khoan đi vắng, đám thợ lẻn tới tiệm game cách vách chơi, hắn luôn là người thua thảm nhất, ngay cả Nghiêm Nghiễm cũng có thể dễ dàng thắng hắn.
Chủ tiệm game Ngụy Trì thích gây với trụ cột Nghiêm Nghiễm của tiệm cắt tóc, vuốt cằm nói. “Thảo nào Nghiêm Nghiễm thích cậu!”
Đảo mắt, máy chơi game trong tay Nghiêm Nghiễm liền sượt qua mặt y rớt xuống sô pha. Ngụy Trì ôm lấy máy game khóc la thảm thiết. “Cái này mắc lắm!”
Nghiêm Nghiễm khoanh tay, lạnh lùng từ trên liếc xuống. “Trước trả hết tiền gội đầu anh nợ!”
A Lục bị trêu ghẹo lại túng quẫn đến mức nói không ra lời.
Bản tính như vậy cũng hết cách rồi sao? Phản ứng chậm, nghe chuyện tiếu lâm cũng cười trễ hơn người khác mấy giây, lại ít lời, không biết nói ra mấy câu dễ nghe dụ khách hàng làm thẻ hội viên; lúc chú Khoan tức giận cũng chẳng biết bịa chuyện ra sao cho qua ải; ngồi canh ngoài cửa có chút thôi mà cũng phải thất thần… Hồng Trung đồng thời vào tiệm vì rất hợp với đám thợ cũ A Tam A Tứ, đã bắt đầu theo họ làm thợ phụ, còn hắn vẫn chỉ là người gội đầu học việc.
“ Ngốc.” Chuột dùng một chữ tổng kết.
Hầm hầm ngẩng đầu lên muốn phản bác, lời đã đến bên miệng, lại thấy gương mặt tràn đầy tự tin của Chuột, A Lục cũng phải nghẹn lời. Được rồi… Đúng là hơi như vậy.
“ Này.”
“ Cái gì?” Máy móc nhào nắn bọt trắng đầy tay, A Lục còn chìm trong hối hận.
“ Bọt chảy vào cổ áo tôi rồi! Đây là sơ mi tôi mới mua!” Trọng tâm câu nói rơi vào hai chữ “mới mua”.
A Lục giả vờ không nghe thấy, hoảng loạn chạy đi. “Hả? Cậu chờ một chút…”
“ Này.” Nhàn nhã xoay ghế dựa lại, nhìn cậu học việc có khuôn mặt búp bê vừa ngốc vừa thận trọng đi trên mặt đất phủ đầy dây điện, Chuột cười ngọt ngào. “Gạt cậu đấy!”
“…….” Có một khắc A Lục rất muốn khóc, nhưng đối diện ánh mắt nghiêm khắc của chú Khoan, ngay cả khóc cũng không dám.
“ Được rồi, đừng có bày cái mặt ỉu xìu ra đó, càng khó coi hơn!” Không chút khách khí lấy khăn từ tay hắn qua, Chuột hỏi. “Khi nào hết giờ làm?”
Dưới ánh nhìn chăm chăm của chú Khoan, A Lục không thể không tiếp tục cắm tay vào tóc y. “Hỏi làm gì?”
“ Mời cậu ăn cơm.”
“ Tại sao?”
“ Tôi được tiền thưởng.” Ngữ điệu của Chuột rất bình thản, A Lục mơ hồ có linh cảm chẳng lành.
Pass:
tuthienbao.com(Không copy link để tải)
Download:
Đối với link từ google.com các bạn không biết tải thì xem cái này: Click Here
DOWNLOAD