I. KIẾN THỨC CƠ BẢN
 1. Đỗ Pháp Thuận (915 – 990) không rõ tên thật và quê quán, là một  nhà sư thuộc dòng thiền Nam phương, từng giữ những công việc cố vấn quan  trọng dưới triều Lê.
 2. Bài thơ nói lên ý thức trách nhiệm và niềm lạc quan tin tưởng vào  tương lai đất nước của nhà thơ, đồng thời thể hiện khát vọng hoà bình  của con người thời đại bấy giờ và truyền thống yêu chuộng hoà bình của  dân tộc Việt Nam.
 3. Về nghệ thuật, bài thơ giầu tính triết lí : dùng hình tượng tự  nhiên để khẳng định vận nước vững bền, hưng thịnh, lâu dài. Lời thơ ngắn  gọn, ý thơ hàm xúc. Câu thơ có nội dung và hình thức một châm ngôn nghệ  thuật.
 
II. RÈN KĨ NĂNG
 1. Trong câu thơ đầu, nhà thơ đã mượn hình tượng thiên nhiên để nói  về vận nước (vận nước như dây leo quấn quýt). Nghệ thuật so sánh ấy vừa  nói lên sự bền chặt, lại nói lên sự dài lâu, sự phát triển thịnh vượng  của nước mình. Câu thơ vừa khẳng định vận may của đất nước (Quốc tộ là  vận may của quốc gia) đồng thời nói lên niềm thin của tác giả vào vận  nước.
 2. Qua hai câu thơ đầu, ta có thể cảm nhận được :
 - Hoàn cảnh đất nước : Sau nhiều năm chiến tranh loạn lạc (loạn mười  hai sứ quân và sự xâm lược của nhà Tống năm 981) đất nước ta bắt đầu  bước vào thời kì ổn định. Nhà vua (Lê Đại Hành) muốn xây dựng một vương  triều phong kiến vững mạnh, một quốc gia hùng cường. Trong khí thế đi  lên của dân tộc, mọt vận hội mới như đang mở ra trước mắt.
 - Tâm trạng : Nhà thơ rất tin tưởng vào tương lai của đất nước. Hai  câu thơ phản ánh một tâm trạng phơi phới vui tươi, đầy lạc quan và tự  hào của tác giả.
 3. Hai câu cuối nói về đường lối trị nước. Tất cả cô đọng lại trong  hai chữ “vô vi”. Vô vi theo Lão Tử là thuận theo tự nhiên, không làm gì  trái với quy luật của tự nhiên. Vô vi trong bài này được hiểu là : người  trị quốc phải dùng cái đức của mình để cảm hoá nhân dân khiến cho dân  tin phục. Khi dân tin phục thì đất nước sẽ tự đạt được thái bình. Trị  nước như thế nghĩa là lấy đức mà trị quốc. Hai câu thơ cuối là một lời  khẳng định bởi chỉ có lấy đức mà trị quốc mới là kế sách lâu bền để xây  dựng một quốc gia thái bình thịnh trị.
 4. Điểm then chốt của bài thơ là hai chữ “thái bình”. Vận nước xoay  quanh hai chữ “thái bình” mà đường lối trị nước cũng hướng tới hai chữ  ấy. Nguyện vọng của con người thời đại bấy giờ là mơ ước một nền “thái  bình muôn thủa”. Hai câu thơ cuối phản ánh một truyền thống tốt đẹp của  dân tộc Việt Nam ta. Đó là truyền thống yêu chuộng hoà bình.