Bài viết 1
Nhà em có nhiều đồ đạc lắm! Riêng phương tiện đi lại thôi cũng đã có đủ cả xe máy, ô tô và xe đạp. Hàng ngày chúng vẫn phục vụ gia đình em tận tình chu đáo lắm. Ấy thế mà không ngờ, có một hôm em bắt gặp chúng cãi cọ nhau vô cùng kịch liệt!
Hôm ấy, em giúp bố ra khóa cửa gara nhưng cách xa đến mười mấy mét mà em đã nghe thấy trong nhà xe có tiếng vang:
- Ở cái nhà thật sự chẳng có gì công bằng cả anh xe máy ạ! Xe đạp lên tiếng trước. Tôi tuy gầy gò ốm yếu nhất nhà lại gần như chẳng được ai sửa chữa chăm chút bao giờ. Thế mà ngày nào tôi cũng cõng cậu chủ đi tới năm bảy cây số để đến trường. Những hôm rảnh rỗi thì chẳng sao, hôm nào muộn, cậu chủ lại đạp rung cả lên khiến mặt mũi tay chân tôi quay cuồng hết cả. Đã vậy cứ thỉnh thoảng tôi lại bị thương phải băng bó. Đấy anh xem, bây giờ tôi đang bó chằng chịt khắp người khổ không thể nào chịu được. Thế mà cái ông ô tô kia! Ngày đã được ăn no mặc đẹp lại chẳng phải làm gì!
Nghe xong câu chuyện, xe máy có vẻ đồng tình:
- Ừ! Anh nói phải đấy! Nhưng anh tuy vất vả mà chưa thấm tháp gì so với tôi đâu. Ngày nào tôi cũng phải chở bà chủ và cô chủ đi không biết bao nhiêu việc. Nhưng như thế thì có so gì! Đằng này ngày nào ông bà chủ cũng chở lên người tôi bao nhiêu là thứ, có thứ sạch nhưng có thứ bẩn không tài nào chịu được. Rồi tôi lại phải chở mấy anh giao hàng đi khắp đó đây, bùn đất đầy người, có hôm ngủ mà bẩn không tả được. Tôi cũng như anh nhìn thấy bác ô tô mà thấy mình khổ quá. Mai anh em mình phải đòi ông bà chủ bắt bác ô tô làm thay việc đi thôi!
Từ nãy giờ im tiếng, bây giờ bác ô tô mới trầm ngâm ra vẻ người lớn lắm:
- Các cậu đúng là vất vả thật! Nhưng các cậu biết không? Con người sinh ra chúng ta là có nguyên do cả. Mỗi người phục vụ cuộc sống ở một lĩnh vực khác nhau. Các anh đâu có biết những ngày tôi đi đêm về hôm tới mấy ngàn cây số. Tôi lại phải đem thân ra che mưa che nắng để ông chủ yên tâm làm việc. Có lúc tôi phải chở hàng nhiều gấp mười lần các bạn mà tôi đâu có kêu ca. Tuy có đôi lúc tôi sung sướng nhưng các anh cũng nên biết, chúng ta sinh ra đâu phải để kêu ca. Niềm hạnh phúc của chúng ta là làm cho con người được vui lòng.
Xe máy và xe đạp nghe ô tô nói phải thế là họ đành hòa giải với nhau. Còn em từ hôm vô tình nghe câu chuyện, em đã dành thêm một khoảng thời gian để ngày ngày chăm sóc vỗ về an ủi chúng. Cả nhà em thấy vậy ai cũng hài lòng và vui vẻ vô cùng.
Theo 162 bài văn lớp 6*
Bài 2
Bài 3:
Một đêm, đang mơ màng ngủ  bỗng tôi nghe thấy tiếng động từ phía nhà xe. Tiếng động mỗi lúc một lớn  dần. Tò mò không hiểu chuyện gì đang xảy rạ, tôi lặng lẽ bước xuống  giường. Đứng ngoài cửa, tôi ngạc nhiên khi thấy ba anh xe đạp, xe máy, ô  tô đang cãi nhau, so bì hơn thua rất kịch liệt.
        Khu nhà nỏ bé phía sau là nơi cư trú của mấy chiếc xe nhà tôi, xe máy cũ  của bố, xe đạp đi học của tôi. Đã mấy năm nay chúng luôn sống với nhau  rất hoà thuận. Niềm vui hay nỗi buồn đều chia sẻ và giúp đỡ nhau. Nhưng  từ khi chiếc ô tô mới về ở chung thì giữa các xe xuất hiện  mâu thuẫn. Chúng ngấm ngầm chê bai nhau, so bì thiệt hơn qua từng việc  nhỏ. Tôi biết điều đó nhưng không nghĩ rằng chúng lại cãi nhau kịch liệt  đến vậy. Dường như bao nhiêu khó chịu trong lòng được chúng bộc bạch  hết. Đêm nay, tôi mới tận mắt chứng kiến chúng cãi nhaụ. Ba xe, xe nào  cũng cho ý kiến của mình đúng, đang cố tranh luận phản bác ý kiến nhau.
        Đầu tiên là chiếc ô tô: “Các anh làm sao so bì được với tôi. Tôi  hiện đại nhất, đẹp nhất và có nhiều tác dụng nhất. Tôi có đầy đủ tiện  nghi trong người như một căn nhà di động, nào ti vi, đài phát thanh, máy  điều hoà... Gia đình ông chủ lại có bốn người, đi đâu chơi mà dùng tôi  thì tiện lợi quá rồi. Các anh liệu có làm được như thế không?”. Ô tô nói  với giọng đầy kiêu hãnh, tự hào. Nghe vậy, xe máy liền lên tiếng: Dù  anh có hiện đại đến đâu thì cũng không thể tiện lợi bằng tôi được. Tôi  tuy không sang trọng như anh nhưng tôi chạy rất nhanh, những chỗ đông  người hay ùn tắc anh chịu chết nhưng tôi vẫn có thể vượt qua dễ dàng.  Anh cồng kềnh đi đâu cũng chiếm nhiều diện tích. Còn tôi, khiêm tốn và  giản dị nên được mọi người sử dụng nhiều hơn. Mà bây giờ họ hàng nhà tôi  được sản xuất ngày càng đa dạng, chất lượng cũng tốt hơn với nhiều kiểu  dáng, màu sắc, không thua kém gì anh đâu nhé. Quan trọng, tôi đã gắn bó  với ông chủ nhà suốt bao năm nay. Trải qua bao vất vả của những ngày  nắng gắt, mưa giông tôi đều tận tình phục vụ ông chủ. Từ ngày chưa có  anh, gia đình nhà chủ đều rất quí tôi, coi tôi là số một. Đã nhiều năm  rồi nên tôi mới cũ đi và xấu xí như thế này đây. Chắc ông chủ không còn  yêu tôi nữa...”. Nói đến đây, xe máy bật khóc nức nở. Có lẽ nó đang xúc  động lắm khi nhớ về một thời đã xa. Không biết lúc này ô tô suy nghĩ gì.  Im lặng một lát, cuối cùng, chiếc xe đạp cũ của tôi mới nhỏ nhẹ lên  tiếng: “Các anh ai cũng cho mình đúng,mình tiện lợi nhất, tốt nhất nhưng  không ai biết rằng trong chúng ta xe đạp tôi là người có mặt sớm nhất.  Từ lâu lắm rồi, tôi được con người sáng tạo ra thay thế cho nhiều phương  tiện khác. Lúc đó, ai có một chiếc xe đạp để đi thì thật hạnh phuc. Tôi  gọn nhẹ nhất, đi lại dễ dàng, còn giúp con người tập thể dục khi sử  dụng tôi nữa. Mà các anh ai cũng cần phải có “thức ăn” mới chịu chạy,  nếu không thì đành đứng xó. Còn tôi, chẳng cần xăng dầu vẫn bon bon. Tôi  cũng là người gắn bó lâu nhất với gia đình chủ, từ ngày họ còn khó  khăn. Tôi cùng ông chủ đi làm, cùng ông đưa đón cậu chủ mỗi ngày, cùng  bà chủ đi chợ hay đi đâu xa.... Cứ thế đã bao năm rồi...” Mỗi xe, xe nào  cũng đưa ra những lí lẽ rất thuyết phục. Nhưng cả ba xe không ai chịu  ai vẫn khăng khăng cho rằng mình tốt nhất, được gia đình chủ yêu nhất và  xứng đáng là người được sử dụng nhều nhất.
Chúng mải mê  cãi cọ mà không biết tôi đứng nghe từ bao giờ. Tôi bước vào khi chúng  vẫn còn tranh luận. Nhìn thấy tôi, chúng ngạc nhiên, sửng sốt. Nhìn một  lượt những chiếc xe trong gia đình, tôi thấy những điều chúng nói đều có  lí. Nhũng chiếc xe này đã giúp gia đình tôi thật nhiều. Không chỉ vậy,  chúng còn gắn bó cùng gia đình tôi với bao kỉ niệm từ thuở còn khó khăn.  Tôi lại gần từng chiếc xe, vỗ về và âu yếm chúng. Chúng nằm yên ngoan  ngoãn dõi theo tôi. “Các bạn xe ạ! Tôi đã nghe hết những điều các bạn  nói. Ai cũng có ý kiến của mình và đều đúng cả. Các anh đều có ích với  gia đình tôi. Thử hỏi, nếu thiếu các bạn thì không chỉ gia đình tôi mà  bao nhiêu gia đình khác sẽ thế nào. Vì thế, các anh hãy bình tĩnh lại và  lắng nghe nhau nói xem sao. Các anh sẽ hiểu nhau và thông cảm với nhau  hơn đấy. Từ nay, gia đình tôi sẽ sử dụng đều tất cả các anh. Khi có dịp  đi đâu xa, cả nhà tôi nhờ anh ô tô nhé. Còn anh xe máy, anh vẫn ngày  ngày giúp bố đến cơ quan, anh xe đạp giúp tôi đến trường. Như thế ai  cũng có việc riêng và vẫn phát huy được những chức năng của mình. Các  anh hãy nhớ, không ai là người thừa cả và cũng không ai hơn thua ai vì  mỗi người đều có sức mạnh riêng của mình... Những chiếc xe im lặng gật  gù vẻ tán đồng. Chúng nhìn nhau thân thiện như để giảng hoà...
Cuộc  cãi vã giữa những chiếc xe kết thúc từ đó. Ai cũng chăm chỉ làm công  việc của mình. Chúng lại sống vui vẻ, hoà thuận bên nhau. Và cũng từ đó,  để thể hiện lòng biết ơn với những người bạn nhỏ, gia đình tôi luôn chú  ý giữ gìn và chăm sóc chúng tốt hơn.