Hồi thứ nhất
Cô cháu ngoại Qua Hương Liên
Nhìn  bà cứ bận bịu hết ra sân lại vào nhà, cô cháu gái Qua  Hương  Liên thấy rờn rợn trong lòng. Bà bọc một mảnh vải to mầu  xanh  thành những dải dài hồ trong chậu, lấy chày đập cho mịn,  cho  bóng rồi vắt lên dây phơi trong sân thành hàng dài. Gió  thổi  những dải vải lật qua lật lại soàn soạt, có lúc xoắn  với  nhau như thừng, xoắn chặt rồi quay ngược lại, tở ra từng  dây  một. Đầu này tở ra, đầu bên kia lại xoắn. 
Sau đấy bà ra  phố mua về gói to gói nhỏ. Đặt gói to sang một  bên, bà mở  gói nhỏ ra trên giường lô. Bao nhiêu là thứ ngon!  Táo ngọt này, lê  chua này, kẹo mạch nha, váng sữa đậu này, lại  cả kẹo bông mà  Hương Liên thích ăn nhất. Kẹo bông vừa trắng  vừa xốp như bông  mới tinh bà may thành áo vào đầu mùa đông, bỏ  vào mồm đã tan  ngay, chỉ để lại chút vị ngọt. Những món ăn  ngon ngày ba mươi  Tết đã nhiều mà cũng không đủ như hôm nay. 
- Bà ơi, sao bà thương cháu thế hả bà? 
Bà  không đáp, chỉ cười. Thấy bà cười, Hương Liên yên tâm ngay.  Có  bà là chẳng phải sợ gì cả. Bà có nhiều cách tài tình,  hàng  xóm phía trước phía sau đều gọi bà là bà "đại tài".  Mùa  đông năm ngoái khi xâu lỗ tai, Hương Liên sợ lắm. Các chị  đã xâu  bảo chẳng khác gì tra tấn; thịt đang nguyên lành thế  kia chọc  thủng một lỗ nhìn xuyên qua được, lại không đau đớn  sao? Vậy mà  bà không coi việc ấy ra gì. Bà lấy sẵn một cây  kim, xâu chỉ  vào, ngâm trong bát dầu thơm. Đợi ngày tuyết rơi,  bà vốc một  nắm xát mạnh vào dái tai Hương Liên, xát đến đỏ  ửng, tê dại  đi, kim xuyên qua chẳng đau tẹo nào.
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD