
Sáng hôm ấy, ở  khắp các góc phố trong thành phố X đều dán những tờ quảng cáo đỏ báo tin  nhà ảo thuật trứ danh Ooclôpxki đã đến cùng các tiết mục kỳ diệu của  anh. Một thiếu phụ đến từng nhà bán vé. Nàng rất đẹp. Bộ tóc vàng hung  lộng lẫy, dáng dấp kiều diễm và quý phái, nhưng bộ mặt dịu dàng của nàng  xanh, nhợt nhạt như xác chết – người ta thường nói thế và những lúc  hiếm hoi nàng ngước cặp lông mi vàng óng lên, đôi mắt xám sẫm chất chứa  vẻ êm dịu gần như thê thảm làm xúc động lòng người. 
Nàng vào cả nhà ông Hêluy, ngôi nhà sang trọng nhất ở phố chợ. 
- Thưa bà, – Hăngri, người đầy tớ ở tầng dưới gọi, – vợ người làm ảo thuật đến. 
- Chị ta muốn gì? – Một giọng đàn bà nghiêm khắc hỏi. 
- Chồng chị ấy biểu diễn ngày mai, chị ấy muốn mời bà mua một vé vào xem. 
- Chúng ta là những tín đồ lương thiện, và cũng không có tiền để tiêu cho những trò hề ấy. Đuổi họ đi, Hăngri! 
Người đầy tớ đóng cửa phòng lại. Bác gãi tai, nét mặt bối rối, vì người  biểu diễn chắc đã nghe thấy hết. Nàng đứng sững sờ trước mặt bác một  lúc: mặt nàng thoáng đỏ lên và một tiếng thở dài nặng nề từ trong ngực  thốt ra... Ngay lúc ấy, một cánh cửa nhỏ trổ trên cửa lớn hé ra, có  tiếng đàn ông khẽ hỏi mua một vé, vé đưa ra, một đồng êquy nhẹ đưa vào  tay thiếu phụ. Trước khi nàng kịp ngước mắt lên, cánh cửa nhỏ đã đóng  lại. Tấm rèm xanh rủ những nếp mờ che sau cửa kính. 
Hăngri mở cửa và mỉm cười vui vẻ, người đàn bà đi ra với những bước chân ngập ngừng để tiếp tục con đường chông gai của mình. 
Hôm sau, phòng khánh tiết ở thị sảnh chật ních người xem. Hăngri lọt vào  giữa đám đống, phải chen chúc mới thoát ra được để đến gần chủ. Ông  ngồi cạnh một người bạn là bác sĩ Buêơm trên khán đài, giữa những người  có địa vị trong tỉnh.
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD