Hồi 1    Quận chúa Quy Phụng 
Trời mưa vốn đã âm u, huống hồ là  đêm khuya ở chốn hoang sơn yên ắng này. Nơi đây là núi Võ Đang, vùng  thánh địa đạo giáo bao đời nay. Những ngọn cổ tùng cao to thét gào trong  mưa gió, chẳng những không xua tan được bầu không khí dị thường mà trái  lại còn tăng thêm vẻ kinh khiếp ghê rợn.
 Những ngôi đạo quán nối tiếp nhau  hệt như một con thú khổng lồ trong mưa gió, và gian đại điện sáng choang  là mắt của quái thú. Lúc này đã là canh ba, vậy mà đại điện vẫn sáng  rực ánh đèn. Hôm nay chẳng phải ngày lễ gì của phái Võ Đang nhưng lạ  thay trong đại điện lại tụ tập ba người trong Võ Đang tứ lão.
Ba người ngồi quanh một chiếc bàn,  còn chiếc ghế đối diện với cổng thì bỏ trống, cái ghế đó dường như không  phải để ngồi mà là sợ che cản tầm nhìn của họ, bởi mắt ba người đều  không chớp nhìn ra cổng.
 Ba người tuy tướng mạo khác nhau,  nhưng thần thái lúc này hoàn toàn giống nhau, thờ thẫn nhưng nghiêm  nghị, và trong vẻ nghiêm nghị có phần lo sợ bồn chồn. Ba người không một  ai lên tiếng, hệt như ba pho tượng đã có từ thời khai thiên lập địa. 
Đột nhiên một tia chớp lóe lên, theo  sau là một tiếng sấm rền, khiến ba người giật mình, cơ hồ đứng bật dậy,  có lẽ do tiếng sấm quá đột ngột. Tuy nhiên dẫu sao họ cũng là nhân vật  lừng danh trong võ lâm, chả lẽ lại khiếp sợ tiếng sấm thật ư? 
Vả lại tiếng sấm cũng chẳng to lắm.  Nhưng dù thế nào đi nữa, sau tiếng sấm ấy đã khiến họ hồi phục sinh khí.  Lão đạo sĩ mặt đỏ có năm chòm râu dài và mái tóc bạc phơ ngồi đối diện  với cửa cổng trước, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng với giọng nặng nề nói  : - Đã canh ba, lẽ ra đại ca đã phải về đến rồi! Lão đạo râu xồm và mặt  xám trắng ngồi bên trái với giọng trách móc tiếp lời :
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD