Hồi 1    Tứ công tử
 Trời đông lạnh buốt, tại tuyết cốc.  Băng đóng ngàn dặm, một màn trắng toát phủ cả vùng rộng lớn. Trên thảm  tuyết trắng, một người hì hục đào huyệt, một cái huyệt rộng ba thước,  sâu năm thước, bề dài bảy thước. Người này tuổi còn trẻ, trông mạnh  khỏe, cao lớn, anh tuấn, có vẻ thuộc gia đình lương hảo.
 Y mặc áo choàng da thú cực quý, tay  cầm cây ngân thương sáng chói, cán thương được chế bằng bạc thuần chất.  Trên thương có khắc năm chữ : “Phụng Thành, ngân thương, Khưu”. Một  người như thế, vốn không phải là người đi đào huyệt, cây ngân thương quí  kia, cũng không nên dùng để đào huyệt. 
Nơi này là một sơn cốc tuyệt đẹp,  không khí trong lắng, tuyết đọng trắng xóa, hoa mai đỏ thắm. Người thanh  niên đã cỡi ngựa đi qua một đoạn đường rất dài để đến đây. Ngựa thuộc  loại danh câu thuần chủng, yên cương còn mới, cả bàn đạp cũng làm bằng  bạc. 
Một người như thế, tại sao cỡi danh  câu vượt ngàn dặm đến đây, dùng võ khí của mình đào huyệt? Huyệt đã được  đào xong, thanh niên thử nằm vào, chừng như muốn thử xem kích thước có  vừa thân mình, để có thể nằm thong thả chăng?
 Chẳng lẽ y tự đào huyệt cho mình?  Chỉ có người chết mới cần huyệt mộ, thanh niên này còn mạnh khỏe, xem ra  chắc chắn còn sống được vài chục năm nữa, tại sao lại đào huyệt cho  chính mình? Hay là y muốn chết?
 Cuộc sống y chắc cũng sung túc, tại  sao lại muốn chết? Tại sao phải đến nơi này mà chết? Tuyết đã ngừng rơi  đêm qua, khí trời trong lành khô ráo, nhưng rất lạnh. Người thanh niên  tháo yên ngựa đặt xuống đất, vỗ nhẹ vào cổ ngựa, nói : 
- Mi đi đi nhé, hãy đi tìm một chủ  nhân khác tốt hơn. Con ngựa hí nhẹ, tung mình phi ra khỏi sơn cốc tích  đầy băng tuyết. Thanh niên kia ngồi xuống yên ngựa, ngửng mặt nhìn bầu  trời xanh, thẫn thờ đến xuất thần, ánh mắt mang một nỗi buồn khó diễn tả  được.
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD