Tìm kiếm chủ đề bài viết ở đây trước khi hỏi TTB -Tìm bằng tiếng việt có dấu càng chính xác-Ví Dụ:Đánh vào Hwang mi ri để tìm truyện tác giả này
 
Hãy ủng hộ mua bất kỳ sản phẩm trên shopee.vn truy cập Vào Đây tìm sản phẩm rồi mua, mỗi lượt mua đều giúp duy trì website hoạt động miễn phí
KHÔNG XEM ĐƯỢC ẢNH TRUY CẬP ĐỔI DNS CLICK VÀO ĐÂY 
 
   	  	 
 
 
		 
	 
 
  
	
	
		
	
	
	| 
		
		 
			
				24-09-2012, 05:22 PM
			
			
			
		 
	 | 
 
	
		
        
        
		
		        
 
                                |   	
                              
				
 				 Đầy Tớ Của Nhân Dân 
	
                 
 Facebook: https://www.facebook.com/tuthienbaocom 
		
 | 	
	
			
			 | 
	
			
	
                              
					  
					
					
					
				
			 | 
		  |  
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				 
				Phân tích tâm trạng của hai chị em Liên khi thức đợi tàu trong bài Hai đứa trẻ - Thạch Lam
			 
			 
			
		
		
 
 
 
 
 
 
Bài 1: 
Trong các nhà văn lãng mạn nổi tiếng (1930-1945), Thạch  Lam có phong  cách riêng biệt không lẫn với bất kì nhà văn nào. Đang khi các nhà  văn  Nhất Linh, Khái Hưng thiên về tần lớp trên của xã hội thì Thạch Lam lại  viết  về những con người bé nhỏ, nghèo khổ , sống trong bóng tối. Văn  Thạch Lam nhẹ  nhàng với lối quan sát độc đáo và phân tích tâm lí tinh  tế. Truyện ngắn “Hai đứa  trẻ” tiêu biểu cho văn phong Thạch Lam cho lí  tưởng xã hội và quan điểm thẩm mĩ  của Thạch Lam. 
 
  Thạch Lam có lối viết truyện ngắn  không có cốt truyện. Ông không kích  thích người đọc bằng cốt truyện li kì và  tình tiết éo le. Ông hấp dẫn  người đọc bằng chất liệu bên trong của đời sống,  bằng lí tưởng xã hội  tiến bộ của nhà văn, bằng phân tích tâm lí tinh tế và bằng  tinh thần  lãng mạn của ông. Thạch Lam dồn nén các nhân vật, các sự kiện và diễn   biến của con người, của hành động trong một thời gian ngắn và không gian  nhỏ. Nó  cũng thích hợp với những nhân vật nhỏ bé của ông. Truyện của  Thạch Lam có chiều  sâu hun hút, chiều sâu của cuộc sống, chiều sâu của  lòng người và chiều sâu của  mộng mơ, ước vọng.     
 
  Liên và An là hai đứa trẻ từng sống ở  Hà Nội, rồi gia đình bị sa cơ  thất thế nên đã trở về quê, một phố huyện hẻo lánh.  Hai chị em trông  coi một cửa hàng tạp hóa nhỏ xíu. “Một gian hàng bé thuê lại  của bà lão  móm, ngăn ra bằng một tấm phên nứa dán giấy nhật trình”. Buổi tối hai   chị em cùng ngủ ở đây để trông hàng. “Đêm nào Liên và em cũng phải ngồi  trên  chiếc chõng tre dưới gốc cây bàng với cái tối của quang cảnh phố  chung quanh”,  thế giới chung quanh hai đứa trẻ là những con người bé  nhỏ đang thương, sống lẩn  lút trong bóng tối. Đó là chị Tí ngày thì mò  cua bắt ốc, tối đến dọn cái hàng  nước dưới gốc cây bàng với ngọn đèn  Hoa Kỳ leo lét. Đó là cụ Thi, bà lão hơi  điên, tối tối đến cửa hàng  Liên nốc một cút rượu rồi lẫn vào bóng tối với giọng  cười khanh khách.  Đó là bác phở Siêu gánh gánh phở, món quà xa xỉ của phố huyện,  có chấm  than hồng như ma trơi. Đó là vợ chồng bác Xẩm góp chuyện bằng mấy tiếng   đàn bầu bật lên trong yên lặng. Đó là mấy đứa trẻ con nhà nghèo đi nhặt  thanh  nứa thanh tre hoặc bất cứ cái gì có thể dùng được. Từ cảnh thiên  nhiên đến số  phận con người đều có một cái gì tàn lụi, không tương  lai, leo lét một cách tội  nghiệp, trong nghèo đói, buồn chán và tăm  tối.     
 
  “Chừng ấy người trong bóng tối mong  đợi một cái gì tươi sáng cho sự  sống nghèo khổ của họ”. Thạch Lam đã hiểu sâu  sắc những con người bé  nhỏ trong bóng tối này với những ước vọng đáng thương của  họ.     
 
  Sống trong bóng tối, trong yên lặng,  trong buồn chán, đêm đêm chị em  Liên cố thức để được nhìn chuyến tàu đi qua “tàu  đến chị đánh thức em  dậy nhé!”. Nghe lời dặn của bé An ta cảm thấy hai đứa trẻ  tha thiết với  chuyến tàu đêm đến biết chừng nào. Rồi đèn ghi ra. Rồi tiếng còi  xe  lửa ở đâu vọng lại trong đêm khuya kéo dài ra theo ngọn gió xa xôi. Và  chỉ  cần nghe chị Liên gọi: “Dậy đi An! Tàu đến rồi!” là Anh nhổm dậy  dụi mắt và tỉnh  hẳn. Rồi tiếng còi rít lên, đoàn tàu rầm rộ đi tới.  Liên quan sát rất kĩ đoàn  tàu, thèm khát như được nhìn một thế giới xa  lạ “Liên chỉ thoáng trông thấy  những toa hạng trên sang trọng lố nhố  những người, đồng và kền lấp lánh và các  cửa kính sáng”. Rồi chiếc tàu  đi vào đêm tối, để lại những đốm than đỏ bay tung  trên đường sắt.  Chuyến tàu đã xáo trộn cả cõi yên tĩnh của phố huyện. Chuyến tàu  gợi  cho Liên mơ tưởng: “Họ ở Hà nội về! Hà Nội xa xăm, Hà Nội sáng rực vui  vẻ và  huyên náo”.     
 
  Rõ ràng là Liên và An đợi tàu không  phải để bán ít quà vặt cho khách  đi đường mà là một nhu cầu bức xúc về tinh thần  của hai đứa trẻ, muốn  trong chốc lát được thoát ra khỏi cuộc sống buồn chán tối  tăm này. “Con  tàu như đã đem một chút thế giới khác đi qua. Một thế giới khác  hẳn,  đối với Liên khác hẳn các vầng sáng ngọn đèn của chị Tí và ánh lửa của  bác  Siêu”. Dưới mắt hai đứa trẻ, chiếc tàu là hình ảnh của một thế giới  văn minh,  giàu sang, nhộn nhịp, huyên nào và đầy ánh sáng.     
 
  Qua tâm trạng đợi tàu của hai đứa trẻ,  tác phẩm thể hiện một niền xót  thương vô hạn đối với những **** người nhỏ bé vô  danh không bao giờ  được biết ánh sáng và hạnh phúc. Cuộc sống mãi mãi bị chôn  vùi trong  tăm tối nghèo đói, buồn chán nơi phố huyện và nói rộng ra trên đất  nước  còn chìm đắm trong cảnh nô lệ và đói nghèo. Qua tâm trạng Liên, tác giả   đồng thời cũng muốn thức tỉnh tâm hồn uể oải đang lụi tắt ngọn lửa  lòng khao  khát được sống một cuộc sống có ý nghĩa hơn, khao khát thoát  khỏi cuộc đời tăm  tối đang chôn vùi họ.     
 
Bài 2: 
Thạch Lam xuất hiện trên  văn đàn Việt Nam 1930 - 1945 như một làn "gió đầu mùa" tinh khiết, êm  nhẹ. Người đọc văn Thạch Lam cảm nhận được một tình người đằm thắm trong  một giọng văn tha thiết. Cái đẹp tự lan toả, "tiềm tàng trong mọi vật  bình thường" khiến cho "lòng người thêm trong sạch và phong phú hơn".  Thạch Lam đã khơi gợi ánh sáng cho những tâm hồn từ ngay những mảng đời  chìm trong bóng tối. Truyện ngắn Hai đứa trẻ - câu chuyện về hai  chị em ở phố huyện nghèo - như một bài thơ thấm đẫm tình người. Thế giới  trẻ thơ gợi lại cho mỗi chúng ta những rung động êm đềm mà sâu sắc, mở  ra những suy tư về thân phận con người. 
 
Trong văn xuôi Việt Nam những năm 30 của thế kỉ XX, có lẽ khó ai tìm ra  được những nét đẹp tiềm ẩn trong cái bình thường giỏi như Thạch Lam. Các  nhà văn Tự lực Văn đoàn, những anh em của Thạch Lam cũng hay nói về  cảnh nhà quê, người nhà quê nhưng đã tước đi vẻ hồn nhiên tươi tắn chân  thực của cuộc sống ấy, thay vào đó là những cái nhìn có phần xa lạ, kẻ  cả, đôi chút khinh miệt. Có lẽ, trong số anh em họ Nguyễn Tường, Thạch  Lam là người sống sâu nặng hơn cả với kí ức tuổi thơ của mình. Trong tâm  tư của nhà văn, phố huyện Cẩm Giàng (Hưng Yên) và người chị tần tảo đã  trở thành chuỗi kỉ niệm đẹp đẽ nhất, khiến cho ông khi viết về hình ảnh  phố huyện vẫn còn vẹn nguyên những ấn tượng sâu đậm của tuổi thơ. Hai  chị em Liên và An chính là những gì Thạch Lam yêu mến, gắn bó thuở thiếu  thời. 
 
Người đọc không thể nào quên ấn tượng về một không gian phố huyện chuyển  dần vào bóng đêm. Những âm thanh của một ngày sắp tắt cùng với một  phương tây cháy rực gieo vào lòng người nỗi buồn mơ hồ. Một phiên chợ  chiều tàn, dăm đứa trẻ nhặt nhạnh những thứ vương vãi xung quanh chợ  không chỉ đánh động tình thương của cô bé Liên đầy lòng trắc ẩn mà còn  khiến chúng ta cũng bồi hồi vì những nét thân thuộc của quê hương, một  "mủi riêng của đất, của quê hương này". Tài năng của Thạch Lam đã giúp  chúng ta nhận ra cái hồn quê hương dìu dịu thấm vào từng cảnh vật và  những sinh hoạt ban đêm của những con người phố huyện. Tất cả những gì  nhà văn mô tả đều hết sức bình thường trong một câu chuyện không có cốt  truyện. Khung cảnh và những con người đều như hướng vào một chủ đích của  nhà văn: khắc hoạ những nét bình dị, lặng lẽ trong một không khí xã hội  đang chìm trong bóng đêm dày đặc của cuộc sống quẩn quanh không lối  thoát. 
 
Những nhân vật phố huyện: mẹ con chị Tý với hàng nước, bác Siêu bán phở,  gia đình bác Xẩm... từng ấy nhân vật đã làm nên cái đặc trưng của phố  huyện. Đó là những con người đang lầm lũi trong cuộc mưu sinh, tâm trạng  lúc nào cũng lo toan và nhẫn nhịn. Họ cùng chờ đợi, không phải là những  người khách mà chính là đang mòn mỏi hy vọng . Những cuộc đời trong  bóng tối ấy, cũng giống như không gian phố huyện kia, dày đặc tăm tối  nhưng vẫn loé lên ánh sáng của một thế giớ khác, một thứ ánh sáng mong  manh nhưng không hề lịm tắt. 
 
Không phải ngẫu nhiên nhà văn đã miêu tả cuộc sống phố huyện gắn với ba  thời điểm nối tiếp: hoàng hôn - tối - khuya. Bóng tối càng dày đặc bao  nhiêu thì khát vọng hướng về ánh sáng càng khắc khoải bấy nhiêu. Ánh đỏ  rực của buổi hoàng hôn dẫu đẹp nhưng lại gieo vào lòng cô bé Liên nỗi  buồn man mác vì cuộc sống của hai đứa trẻ trong một gia đình sa sút đã  mang sẵn những dư vị của bóng tối. Đó là thời điểm bắt đầu những lo toan  của thế giới người lớn nên "bóng tối ngập đầy dần" đôi mắt Liên. Liên  đã chứng kiến những con người "đi lần vào bóng tối", "từ từ đi vào bóng  đêm" và rồi từ bóng tối mênh mông lại hiện lên những bóng đời chập chờn  ánh sáng ngọn đèn, bếp lửa. Ánh sáng của thực tại chỉ còn là "nguồn  sáng" xa lạ của những vì sao trên trời. Là những "khe sáng", "quầng  sáng", "hột sáng" mong manh của những con người cùng sống nơi phố huyện  nghèo. Sự sống như ẩn mình trong ánh sáng nhưng vẫn không xua tan được  những ám ảnh bóng tối. Nó chỉ đánh thức những hoài niệm tuổi thơ. Những  ngày tháng êm đềm của chị em Liên khi cảnh nhà chưa sa sút. "Vùng sáng  rực và lấp lánh" của quá khứ là một tương phản để cắt nghĩa cho tâm  trạng của Liên: "Đêm tối đối với Liên quen lắm, chị không sợ nó nữa". Đó  là sự chấp nhận, là thực tế đáng buồn mà Thạch Lam đã nhận ra từ cuộc  sống của hai đứa trẻ.  
 
Hoàn cảnh không cho phép hai chị em Liên - An được sống bình thường như  bao đứa trẻ khác, tuổi thơ của những đứa trẻ con nhà nghèo không có ánh  sáng, đang cằn cỗi dần cùng bóng tối. Phải chăng vì vậy mà cô bé Liên dễ  động lòng trắc ẩn trước "mấy đứa trẻ con nhà nghèo", còn An dù thèm  nhập bọn cùng đám trẻ con chơi đùa, nhưng nhớ lời mẹ dặn nên đành ngồi  im. Cảnh nghèo dễ khiến tạo ra mặc cảm, dù cho là những đứa trẻ. Thạch  Lam dường như không muốn để cho những cảm giác bi kịch đè nặng lên số  phận những con người nghèo khổ, bằng thái độ trân trọng, ông đã nâng đỡ  cho các nhân vật của mình, vực dậy những khát khao đổi đời ngay trong  những khoảnh khắc ánh sáng mong manh nhất: "Chừng ấy người trong bóng  tối mong đợi một cái gì tươi sáng cho sự sống nghèo khổ hàng ngày của  họ"... 
 
"Một cái gì tươi sáng hơn", bản thân họ cũng không hề biết trước, chỉ là  những trông ngóng mơ hồ. Nhà văn không thể chỉ ra "con đường sáng" cho  những con người nghèo khổ ấy. Có lẽ, ông cũng không mơ hồ, ảo tưởng như  những cây bút Tự lực Văn đoàn khác như Khái Hưng, Nhất Linh, Hoàng Đạo  để mong chờ một thay đổi theo khuynh hướng cải lương, một tình thương bố  thí nửa vời. Ông cũng không trông chờ nhiều vào hoạt động của "Hội Ánh  sáng" do các anh em của ông tổ chức sẽ cải thiện cuộc sống dân nghèo.  Bằng trực giác và sự nhạy cảm của tâm hồn nghệ sĩ giàu yêu thương, Thạch  Lam đã phát hiện những nội lực để vươn lên của con người từ chính nền  cuộc sống nghèo khổ. Ông đã diễn giải sâu sắc bằng hình tượng chuyến tàu đêm ngang qua phố huyện. 
 
Chuyến tàu ấy là hoạt động cuối cùng về đêm của phố huyện, là dịp cuối  cùng để cho những người bán hàng đêm như chị em Liên mong "may ra còn có  một vài người mua". Nhưng vượt lên cuộc sống thường nhật mà nỗi thất  vọng lớn hơn niềm hy vọng, là sự háo hức trông đợi chuyến tàu "mang ánh  sáng của một thế giới khác đi qua" để con người không đánh mất niềm tin  vào sự sống . Vì vậy Thạch Lam đã dành những câu văn thật tinh tế để  diễn tả cảm giác đợi chờ ở Liên và An. Đặc biệt, cô bé Liên đã chiếm  được nhiều cảm tình ở người đọc. Không chỉ vì Liên là người chị lớn đảm  đang, tay hòm chìa khoá của mẹ, vì dẫu cho cô bé Liên có tự hào về chiếc  chìa khoá đeo vào chiếc dây xà tích bạc thì điều ấy chỉ làm người đọc  buồn và thương cảm cho một cô bé sớm già trước tuổi. Điều mà Thạch Lam  làm cho người đọc yêu mến nhân vật chính là khoảnh khắc ông giúp phát  hiện vẻ đẹp giàu nữ tính của nhân vật: "Liên khẽ quạt cho em, vuốt lại  mái tóc tơ (...) Qua kẽ lá của cành bàng, ngàn sao vẫn lấp lánh; một con  đom đóm bám vào dưới mặt lá, vùng sáng nhỏ xanh nhấp nháy rồi hoa bàng  rụng xuống vai Liên khe khẽ, thỉnh thoảng từng loạt một. Tâm hồn Liên  yên tĩnh hẳn, có những cảm giác mơ hồ không hiểu". Đây là trang văn đậm  chất thơ, đem đến sự ngọt ngào của tình cảm nhà văn dành cho Liên, tạo  ra cảm xúc đồng điệu ở người đọc. Một cô bé giàu mộng mơ, ắt hẳn không  thể để tâm hồn ngập dần trong bóng tối. Đó là tiền đề để Liên có thể cảm  nhận ánh sáng chuyến tàu đêm khác hẳn mọi người: Liên lặng theo mơ  tưởng. Hà Nội xa xăm, Hà Nội sáng rực,vui vẻ và huyên náo. Con tàu như  đã đem một chút thế giới khác đi qua". Ánh sáng rực rỡ của con tàu mang  hình ảnh chứa đựng khát vọng về tương lai, đánh thức sức sống mãnh liệt  của tâm hồn Liên. Không phải một lần Liên đón nhận ánh sáng ấy mà đêm  nào cô cũng được sống trong những giờ phút mơ tưởng này. Mơ ước lãng mạn  bao giờ cũng là cơ sở của hành động. Thạch Lam đã đem đến một thông  điệp giàu ý nghĩa về con người, tạo nên giá trị nhân văn của tác phẩm:  hãy tin tưởng và trân trọng khát vọng của con người, dẫu thực tại còn  đầy bóng tối như không gian phố huyện nghèo kia, nhưng con người dù  trong hoàn cảnh nào cũng vẫn hướng về ánh sáng. Cảm quan lãng mạn không  cho phép nhà văn đi xa hơn, nhưng cũng giúp cho người đọc thêm yêu mến  những con người nghèo khổ đầy hy vọng. 
 
Từ tình cảm dành cho những con người bé nhỏ, Thạch Lam còn làm sống dậy  những tình cảm gắn bó với quê hương, mảnh đất và con người bình dị mà  thân thương. Có thể xem đó là một khía cạnh khác của tâm hồn nhân ái  Thạch Lam. Ông nói về những cảm nhận của hai chị em cũng là phát hiện về  mối quan hệ gắn kết giữa con người với mảnh đất. Dường như những hương  vị bình thường, mùi đất, mùi chợ cũng là một phương diện của tâm hồn hai  đứa trẻ, cũng là sự tha thiết trìu mến của nhà văn hướng về vùng đất  Cẩm Giàng từng lưu dấu tuổi thơ. Những chi tiết bình thường nhất nơi phố  huyện còn lan toả cảm giác ấm áp ân tình của Thạch Lam đến tận bây giờ.  Bóng tối mênh mông là miền đời không thể lãng quên và không được phép  lãng quên, bởi ở đó có những con người mà nhà văn thương mến nhất. 
 
Huyền Kiêu, một người bạn của Thạch Lam đã rất có lí khi cho rằng "Thạch  Lam là một người Việt Nam thành thực nhất", có lẽ bởi nhà văn đã yêu  cuộc sống và những con người nghèo khổ qua những trang văn thấm đượm  tình người, những trang văn "rất nhiều Thạch Lam trong đó". Độ chân cảm  từ những trang văn Thạch Lam sẽ còn làm cho nhiều thế hệ người đọc còn  bồi hồi xúc động./. 
 
Bài 3: Phân tích khung cảnh phố huyện và tâm trạng chị em Liên khi chờ tàu trong tác phẩm Hai đứa trẻ của nhà văn Thạch Lam 
 
 Hai đứa trẻ in trong tập "Nắng trong vườn" cũng giống như một số truyện ngắn khác của Thạch Lam, hai đứa trẻ bề ngoài như chẳng có gì đáng chú ý nhưng đi sâu vào bên trong, nơi sâu kín của tâm hồn thì mảnh đời nào cũng gợi lên bao nỗi xót xa, thương cảm. 
 
Bối cảnh câu chuyện là một phố huyện nghèo nàn, xơ xác. Tiếng là phố huyện nhưng chỉ là huyện nhỏ. Cảnh phố huyện hiện ra từ cái chòi canh lẫn vào lũy tre làng đang đen lại, vào lúc trời tây đỏ rực nhưng "sắp tàn", cánh đồng đầy ắp "tiếng ếch nhái kêu ran". Cửa hàng bé xíu của chị em Liên "muỗi bay vo ve", chợ phố huyện đã vãn. Bây nhiêu chi tiết đều nhằm vào cái thế giới thu nhỏ lại, lụi tàn đi của những cảnh vật ban ngày và cái thế chiếm lĩnh, tràn dâng ngày càng mạnh mẽ của những cảnh đêm, trong đó bóng tối sẽ ngự trị cảnh vật, ngự trị tâm hồn cả con người và cuộc đời. 
 
Tác giả đã lựa chọn những âm thanh, hình ảnh, màu sắc độc đáo vẽ nên cảnh chiều tàn ở phố huyện xa xôi, hẻo lánh, tiêu điều, xơ xác và sự sống gần như tàn lụi. 
 
Lúc còn tranh tối tranh sáng, tuy các nhà đã "lên đèn" nhưng những nguồn sáng ấy không đủ xua tan bóng tối khiến những hòn đá nhỏ vẫn còn "một bên sáng, một bên tối". Có ánh sáng của ngàn vì sao lấp lánh, ánh sáng của ngọn đèn, ánh sáng lập lòe của bếp lửa bác Siêu. Những nguồn sáng này không xua tan được bóng tối mà còn làm nền tăng thêm bóng tối, bóng tối trở nên dày thêm, làm cho phố huyện bị bao trùm ở bóng tối. Cảnh phố huyện về đêm êm ắng, mát mẻ, đêm ngập tràn bóng tối "Đường phố và ngõ ngập tràn bóng tối và tối cả con đường ra sông, các ngõ vào làng đen sẫm". Chiếc đèn ghi nhà ga thì "xanh biếc như đóm lửa ma trơi" trong khi xung quanh những điểm sáng leo lét ấy là cả một bóng tối dày đặc, đen nghịt, mênh mông vô tận. Những hột sáng, những chấm lửa ấy chỉ làm cho bóng tối thêm tăm tối, âm u. 
 
Trong cảnh xơ xác, tiêu điều và ngập tràn bóng tối ấy là những cuộc đời bóng tối. "Hai đứa trẻ" không chỉ là bức tranh thiên nhiên mà trước hết đó là bức tranh đời sống. Bức tranh đời sống chân thật và thấm đượm cảm xúc trữ tình của nhà văn đã gây nên cảm giác buồn thương, day dứt trong lòng người đọc. 
 
Ngay từ lúc ngày còn nhá nhem, phiên chợ đã vãn. Bóng tối chưa sụp xuống mà cuộc đời bóng tối đã hiện ra. Những đứa trẻ con nhà nghèo ở ven chợ "lom khom nhặt nhạnh những gì người ta vứt lại". Đây là cuộc sống của những người không có tương lai, không có hy vọng. Cuộc đời của chúng quá nghèo khổ. Mẹ con chị Tí ngày mò cua, tối lại dọn gian hàng nước ra. Chị Tí nóng lòng trước cảnh hàng ế ẩm: "Giờ muộn thế này mà họ chưa ra nhỉ?". Dù rằng chị đã biết trước : "Ôi chao, sớm với muộn mà có ăn thua gì?" Nói ra một cách ngẫu nhiên mà lại hình dung tận đáy cảnh sống của mẹ con chị: đã cơ cực lại còn chỉ trông chờ vào sự may rủi, một sự trông chờ cầm chắc là vô vọng. Cái nghèo cái khổ đã đè nặng lên gia đình chị Tí mà không sao thoát được. 
 
Gia đình bác Xẩm lại cơ cực hơ, tối tăm hơn. Bác Xẩm ngồi ngay trên chiếc chiếu rách, thằng con nhỏ bò ra đất, cái thau sắt trắng chờ tiền thưởng chổng trơ trước mặt, tất cả im lìm, ngoài mấy tiếng đàn bầu bần bật nổi lên góp chuyện rồi sau đó không khách, không hát, không tiền, họ lăn ra ngủ luôn trên mặt đất. Bà cụ Thi hơi điên đi dần vào trong bóng tối gợi lên một nỗi buồn xót xa đến tê tái trong lòng. Bếp lửa của bác Siêu chỉ là "một chấm lửa nhỏ và vàng, lơ lửng đi trong đêm tối", mất đó rồi hiện đó, chỉ làm cho bóng bác thêm mênh mang đen tối. 
 
Nhưng tội nghiệp nhất vẫn là Liên, An. Hai chị em đã từ giã nơi phồn vinh, nhộn nhịp để đến nơi nghèo nàn, xơ xác, hẻo lánh. Vào ngày chợ phiên, hai đứa bé không bán được gì. 
 
Cuộc sống của người dân phố huyện nghèo khó buồn tẻ, héo hắt với những con người lam lũ sống trong bế tắc, quẩn quanh trong cái nghèo túng. Thế nhưng họ không lụi tàn. Thạch Lam vẫn để cho họ một niềm hy vọng: hằng ngày họ đều chờ đợi tàu chạy qua phố huyện. Con tàu như con thoi ánh sáng, mang lại ánh sáng làm cho phố huyện sáng rực lên dù chỉ một ít. Đem lại cho phố huyện một sức sống mới. Âm thanh, tiếng cười nói của hành khách mang đến cho phố huyện một chút náo nhiệt. 
 
Chiều xuống, "mắt Liên ngập đầy dần bóng tối" thể hiện tâm trạng buồn nhưng không hiểu. Cảnh chiều tàn và cuộc sống tối tăm của người dân phố huyện đã gợi lên một nỗi buồn thấm thía trong lòng Liên. Liên nhìn lũ trẻ nghèo bới rác, nhặt nhạnh mà động lòng thương, thế nhưng chính chị cũng không có tiền để giúp cho chúng. Liên xót xa trước cảnh nghèo, chính cái nghèo đã cướp đi một phần tuổi thơ của Liên. Liên chán ngán trước cuộc sống hiện thực. Tâm trạng muốn trốn tránh, muốn quên đi hiện thực. 
 
Tác giả mô tả chân dung cuộc sống thật đáng thương của hai chị em, qua đó cho ta thấy niềm vui và khát khao cuộc sống của hai chị em vẫn chưa hoàn toàn dập tắt, vẫn còn tồn tại dù chỉ nhỏ nhoi. 
 
Tàu sắp đến, dường như ai cũng tỉnh hẳn dậy. Liên cũng dắt em đứng dậy để nhìn cho rõ. Tàu lướt qua, chỉ thấy cái "toa đèn sáng trưng, những toa hạng trên sang trọng lố nhố người, đồng và kền lấp lánh". Rồi tàu lại đi vào đêm tối, cho đến khi "chiếc đèn xanh ở toa sau cùng xa mãi rồi khuất sau rặng tre". Tàu đến với ánh sáng, tiếng ồn, tàu đi với chiếc đèn đuôi khuất dần. Với chị em Liên, đó vừa là ký ức vui tươi vừa là ước vọng mơ hồ mà đẹp đẽ như trong truyện cổ tích, nhưng chẳng khác gì một ảo ảnh, vụt sáng rồi chợt qua ngay, xa dần, nhỏ dần, tắt dần như một sự nuối tiếc. Ấy là vì chị em Liên đã biết qua một chút cảnh sống bình thường nhưng có hạnh phúc. Còn đối với đám người nghèo khổ kia thì đó chỉ là cảnh sống của một thế giới thần tiên, mơ hồ, xa lạ nhưng đêm đêm lại hiện ra như một giấc mộng đẹp, một ước mơ xa xôi chẳng bao giờ thành hiện thực, nhưng vẫn có gì như một niềm an ủi chốc lát cho cảnh đời cơ cực của họ. Và chuyến tàu đêm vẫn là một hình ảnh lạ lạ, vui vui, ít nhất cũng gây được một chút lãng quên cần thiết để họ đi vào giấc ngủ đầy bóng tối nhưng yên bình. Thể hiện tâm trạng đợi tàu của chị em Liên, tác giả bày tỏ niềm thông cảm và xót thương với những kiếp người không bao giờ biết đến hạnh phúc và ánh sáng. Sống mòn mỏi trong cơ cực triền miên, số phận họ bị đè nặng bởi sự túng quẫn về vật chất, nghèo nàn về tinh thần. Ước mơ của những con người ấy chẳng qua như một chuyến tàu đêm ngang qua phố huyện xơ xác ngập đầy bóng tối, vụt lóe lên rồi vụt biến mất vào bóng tối. 
 
"Hai đứa trẻ" là truyện ngắn khá thành công của Thạch Lam. Với lời văn nhẹ nhàng, cảm xúc tinh tế và ngôn ngữ giàu hình ảnh, tác giả đã vẽ lên một bức tranh khá chân thật về cuộc sống của người dân ở một nơi phố huyện xa xôi, hẻo lánh. Qua đó tác giả cũng bộc lộ niềm cảm thông đau đớn và chua xót đối với cuộc sống tối tăm và ước vọng mơ hồ của tuổi thơ và đó cũng chính là cuộc sống của tuổi thơ Việt Nam trong xã hội đen tối bấy giờ. Truyện cũng làm bật lên tinh nhân văn cao cả của nhà văn Thạch Lam. 
 
 
 |  
  
 
		
		
		
 
  
 | 
 |   
 
    BÁO LỖI BÀI VIẾT
 Hãy gửi cốc trà đá cho TTB tài khoản ngân hàng phía dưới hoặc paypal : 
    paypalme/tuthienbao
 Giúp có kinh phí duy trì Free  
 
 
TÌM BÀI VIẾT KHÁC SEARCH TRÊN THANH TìM KIẾM PHÍA TRÊN WEB 
 
 
		
		
		
			
			
			
			
				 
			
			
			
			
			
			
			
				
			
			
			
		 
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
		
	
	
		
 
  	 	 
 
	
ADS
	
	
 
 
 
	
	
Miễn trừ trách nhiệm.NẾU CÓ ĐIỀU KIỆN HÃY MUA SÁCH ỦNG HỘ NHÀ XUẤT BẢN 
© Tuthienbao.com- TTB chúng tôi không cung cấp chức năng đăng ký thành viên để viết bài hay bình luận - Nếu có khiếu nại chung tôi sẽ xử lý.Mọi dữ liệu về diễn đàn trên website này đều được chúng tôi và các thành viên tham gia website tổng hợp từ  tất cả các trang website .Do đó, chúng tôi không chịu trách nhiệm về những dữ liệu được chia sẻ tại đây.Truyện Nội Dung được chia sẻ chỉ với mục đích giải trí, phi lợi nhuận. Mọi bản quyền thuộc về tác giả và nhà xuất bản gốc.Nếu có yêu cầu gỡ bỏ, xin liên hệ qua email
  
truyen tranh,
truyen tranh 8,truyen tranh hay,
truyen tranh online,
ebook,ebook ngon tinh,
van hoc lop 5,van hoc lop 6,van hoc lop 7,van hoc lop 8,van hoc lop 9,van hoc lop 10,van hoc lop 11,van hoc lop 12,
 
     | 
  
 
 
Powered by: vBulletin v3.8.2
 Copyright ©2000-2025, Jelsoft Enterprises Ltd.
 
	
	
		
	
	
 
      |