Sáng  nay quả là một buổi sáng đẹp trời. Tôi bước ra khu vườn nhỏ dạo chơi.  Chà, không khí thật trong lành, mát mẻ, không gian thật thoáng đãng, ông  mặt trời tươi cười ban phát những tia nắng vàng tươi xuống vạn vật.  Trên cành cây, những chú chim ca hót líu lo như đón chào một ngày mới.  Bỗng tôi nghe thấy tiếng thì thầm trò chuyện của ai đó. Hóa ra đó là  cuộc tâm sự giữa một cây non bị bẻ ngọn với một chú sẻ nhỏ.
 
Lúc ấy, trông cây non rất tội nghiệp nức nở nói với sẻ nhỏ: "Sẻ non ơi, tôi buồn quá!"
-Nhưng vì sao bạn buồn? Sẻ hỏi.
-Cậu thấy đấy, mình không được bà chủ rước về đây trồng như cô bưởi, chị  na, bác chuối kia mà mình là cái cây không được ai trồng. Mình có được  trên cõi dời này là nhờ một cô bé, cô ấy ăn quả rồi vứt hạt xuống đây.  Không những thế mình còn chẳng được ai quan tâm, chăm sóc. Nhưng mình  nghĩ số phận mình như vậy phải cố gắng vươn lên. Thế là hằng ngày mình  cần mẫn làm việc để nuôi thân. Vậy mà bạn thấy đấy, suốt đêm qua mình đã  khóc hết nước mắt, cả đêm không ngủ. Mình đau khổ quá! Cả thể xác lẫn  tinh thần. Ước mơ được sống, được mang lại lợi ích cho con người của  mình không bao giờ thực hiện được nữa. 
Sẻ ân cần:
- Thế ai làm cậu ra nông nỗi này?
Cây non lại tiếp:
- Chiều hôm qua, tôi đang vui đùa cùng chị gió thì có một chú gà trống  tham ăn quái ác đến bên tôi và nói: "Cây với trả cối, mày sống làm gì  cho vướng mắt, thà cho mày chết đi để rộng chỗ cho ta còn bới run. Ôi,  mình được một bữa ngon lành rồi. Thế rồi nó không ngần ngại rỉa ngọn tôi  để ăn. 
- Thôi, cậu nín đi đừng khóc nữa. Tớ hiểu cả rồi. Loài cây các cậu thật  có ích. Không những các cậu mang lại bầu không khí trong lành mà còn  mang lại bao trái thơm, quả ngọt cho đời. Không có các cậu thì thử hỏi  có còn sự sông này hay không? Thế mà thật đáng trách cho những ai vô  tình hay có ý không hiểu được điều đó mà làm bậy. Thôi, cậu cứ yên tâm,  mình sẽ nói cho cô chủ biết và nhờ cô chử chăm sóc cho cậu để cậu nảy  mầm mới cậu sẽ lại thực hiện được ước mơ của mình. 
 
Chao ôi, được chứng kiến câu chuyện, tôi cũng thấy nghèn nghẹn ở cổ,  sống mũi mình cay cay. Tôi thầm trách mình đã vô tình để xoài phải khổ  thế này. Liền chạy ngay đến bên cây xin lỗi và hứa từ nay sẽ chăm sóc  cho cây chu đáo. 
 
Câu chyuện thật cảm động phải không các bạn. Qua câu chuyện này tôi  khuyên các bạn đừng ai bẻ cành, bứt lá và hãy chung tay xây dựng trái  đất mãi mãi một mầu xanh.
Bài viết của học sinh