Sau khi đại chiến thế giới lần thứ hai kết thúc (1945), trục phát  xít  Đức, Ý, Nhật đã tan rã trước sức mạnh của phe Đồng minh Anh Nga,  Mĩ…  Lịch sử bước sang một giai đoạn mới với nhiều vấn đề trọng đại liên  quan  đến sự sống còn của toàn nhân loại. Trong đó, chạy đua vũ trang  giữa  các cường quốc và nguy cơ bùng nổ chiến tranh hạt nhân là mối đe  dọa  đáng sợ nhất.
  
 Gác-xi-a Mác-két, nhà văn nổi tiếng của Cô-lôm-bi-a (được trao giải   Nô-ben văn chương) đã viết một bài nghị luận lấy tên là Đấu tranh cho   một thế giới hoà bình để bày tỏ mối lo ngại sâu sắc của mình trước hiểm   họa hạt nhân. Bằng lập luận sắc bén và hệ thống dẫn chứng cụ thể,  chính  xác, đầy sức thuyết phục, ông đã làm một công việc có ý nghĩa  nhân đạo  lớn lao là thức tỉnh loài người trước nguy cơ chiến tranh hạt  nhân đang  lơ lửng trên đầu, chẳng khác gì thanh gươm Đa-mô-clét trong  thần thoại  Hi Lạp, có thể trong nháy mắt hủy diệt toàn bộ sự sống trên  trái đất.
  
 Mở đầu bài viết, tác giả đưa ra một con số khủng khiếp có sức gây  chấn  động mạnh mẽ đến cả những người có trái tim lạnh lùng, dửng dưng  nhất  trước vấn đề thời sự nóng bỏng này:
  
  Chúng ta đang ở đâu? Hôm nay ngày 8-8-1986, hơn 50 000 đầu đạn hạt  nhân  đã được bố trí trên khắp hành tinh. Nói nôm na ra, điều đó có  nghĩa là  mỗi người, không trừ trẻ con, đang ngồi trên một thùng 4 tấn  thuốc nổ:  tất cả chỗ đó nổ tung lên sẽ làm biến hết thảy, không phải là  một lần mà  là mười hai lần, mọi dấu vết của sự sống trên trái đất.
Để khẳng định sự phi lí, phi nhân của chiến tranh hạt nhân, tác giả  đã  sử dụng triệt để phép so sánh và làm cho những khái niệm trừu tượng  nhất  được cụ thể hoá, trở nên dễ hiểu đối với mọi người, không phân  biệt  trình độ văn hóa, màu da hay tiếng nói. Các lĩnh vực Mác-Két đề  cập đến  đều mang tính phổ biến và khái quát cao như giáo dục, y tế,  lương thực,  thực phẩm và quan trọng nhất là sự sống của con người cùng  vạn vật. Luận  điểm mà ông đưa ra trong bài viết đều dựa trên cơ sở là  nội dung các  văn bản và công ước quốc tế xoay quanh những vấn đề thiết  yếu của  thời  đại:
  
 Năm 1981, UNICEF đã định ra một chương trình để giải quyết những  vấn đề  cấp bách cho 500 triệu trẻ em nghèo khổ nhất trên thế giới.  Chương trình  này dự kiến cứu trợ về y tế, giáo dục sơ cấp, cải thiện  điều kiện vệ  sinh và tiếp tế thực phẩm, nước uống. Nhưng tất cả đã tỏ  ra là một giấc  mơ không thể thực hiện được, vì tốn kém 100 tỉ đô la.  Tuy nhiên, số tiền  này cũng chỉ gần bằng những chi phí bỏ ra cho 100  máy bay ném bom chiến  lược B.1B của Mĩ và cho dưới 7 000 tên lửa vượt  đại châu.
  
 Và đây là một ví dụ khác trong lĩnh vực y tế: Giá của 10 chiếc tàu  sân  bay mang vũ khí hạt nhân… cũng đủ để thực hiện một chương trình  phòng  bệnh trong cùng 14 năm đó và sẽ bảo vệ cho hơn 1 tỉ người khỏi  bệnh sốt  rét và cứu hơn 14 triệu trẻ em, riêng cho châu Phi mà thôi.
  
 Cảm xúc của nhà văn thể hiện rất rõ trong đoạn nói về nạn đói, nạn  suy  dinh dưỡng, nạn mù chữ của nhân dân các nước nghèo khổ. Đọc những  dòng  này, những người có lương tâm không thể không xót xa, thương cảm  cho họ  và căm phẫn trước những hành động xâm phạm đến quyền sống của  con người:
  
 Một ví dụ trong lĩnh vực tiếp tế thực phẩm: Theo tính toán của  FAO,  năm  1985, người ta thấy trên thế giới cỏ gần 575 triệu người  thiếu dinh  dưỡng. Số lượng ca-lo trung bình cần thiết cho những người  đó chỉ tổn  kém không bằng 149 tên lửa MX… Chỉ cần 27 tên lửa MX là đủ  trả tiền nông  cụ cần thiết cho các nước nghèo để họ có được thực phẩm  trong bốn năm  tới.
  
 Một ví dụ trong Lĩnh vực giáo dục: Chỉ hai chiếc tàu ngầm mang vũ khí hạt nhân là đủ tiền xóa nạn mù chữ cho toàn thế giới.
  
 Quả là những con số biết nói làm xúc động lòng người! Nhà văn  Mác-két đã  lên án chiến tranh hạt nhân bằng cách nhấn mạnh sự tương  phản ghê gớm  giữa chi phí cho việc duy trì, phát triển sự sống và chi  phí cho việc  hủy diệt sự sống trên hành tinh. Bất kì ai đọc những dòng  này đều phải  nghiêm túc suy ngẫm và rút ra ý nghĩa thiết thực từ những  so sánh có  tính mục đích rõ ràng của nhà văn.
  
 Theo Mác-két, trái đất là nơi độc nhất có phép màu của sự sống  trong hệ  mặt trời. Từ đó, ông đi đến kết luận: chạy đua vũ trang là đi  ngược lại  lí trí, Nói cách khác, đó là hành động ngông cuồng đến mức  điên rồ của  những kẻ hiếu chiến, đi ngược lại khát vọng hòa bình của  toàn nhân loại.
  
  Cuộc chạy đua vũ khí hạt nhân giữa các cường quốc không những đi  ngược  lại lí trí con người mà đi ngược lại cá lí trí tự nhiên nữa: Từ  khi mới  nhen nhúm sự sống trên trái đất, đã phải trải qua 380 triệu năm  con bướm  mới bay được, rồi sáu triệu năm nữa bông hồng mới nở, chỉ để  làm đẹp mà  thôi.
 
 Cũng đã phải trải qua bốn kỉ địa chất, con người mới hát được hay   hơn chim và mới chết vì yêu. Trong thời đại hoàng kim này của khoa học,   trí tuệ con người chẳng có gì để tự hào vì đã phát minh ra một biện   pháp, chi cần bấm nút một cái là đưa cả quá trình vĩ đại và tốn kém đó   của hàng bao nhiêu triệu năm trở lại điểm xuất phát của nó.
 
  
 Trình độ hiểu biết sâu rộng trên nhiều lĩnh vực kết hợp cùng tình  cảm  chân thành và mối quan tâm sâu sắc đối với con người, cuộc sống đã  thúc  đẩy nhà văn G. Mác-két viết nên những dòng chữ tràn đầy nhiệt  huyết, làm  rung động lòng người.
  
 Trước hội nghị, ông thiết tha kêu gọi nhân loại hãy đoàn kết lại,  đồng  thanh cất cao tiếng nói phản đối chiến tranh hạt nhân, đòi hỏi một  thế  giới không có vũ khí và một cuộc sống hòa bình, công bằng. Ông tin  rằng  sự có mặt của mọi người trong hội nghị này không phải là vô ích.
  
 Nhà văn Mác-két với những tác phẩm, những bài viết chứa đựng ý  nghĩa  nhân đạo to lớn, sâu sắc đã đóng góp không nhỏ vào phong trào hòa  bình  trên thế giới. Vì vậy, ông xứng đáng với giải thưởng Nô-ben cao  quý mà  ông đã được trao tặng.