Xách ba lô lên và đi (Tập 2: Đừng chết ở châu Phi)
  Kích thước: 13.5 x 20.5 cm
   Ngày xuất bản: 19-09-2013
   Công ty phát hành: Quảng Văn
  Nhà xuất bản: NXB Văn Học
         
 “Những ai yêu mến Huyền Chip và theo  dõi cuộc hành trình của châu Á của cô trong tập một “Xách ba lô lên và  Đi” - “Châu Á là nhà. Đừng khóc !” có lẽ đã đủ kinh ngạc trước cái máu  phiêu lưu của cô bạn nhỏ bé này. Đến tập hai, “Đừng chết ở châu Phi”,  bạn đọc còn thấm thía hơn trước sự liều lĩnh của Chip. Chỉ có lòng can  đảm lấp đầy trong ba lô, Chip hăng hái lên đường ngược xuôi châu Phi  hoang dã.
  
 Đi dọc châu Phi một mình mặc những lời  cảnh báo từ anh bạn thân Asher, Huyền Chip trải qua cung đường nguy hiểm  nhất, đối mặt với cô đơn đến cùng cực, với cái đói, khát và căn bệnh  thế kỷ. Cô trải qua những khó khăn mà mình chưa bao giờ tưởng tượng ra,  những thách thức đã trở thành nỗi ám ảnh: bị sáu tên cướp cầm dao dí vào  cổ, dân địa phương dai dẳng đeo bám xin tiền… Tuy nhiên, những điều đó  không hạ gục được cô bạn nhỏ bé này và châu Phi vẫn là nơi cô mang nợ.  Trái tim ấm áp của con người châu Phi khiến tất cả của vùng đất này trở  thành nỗi nhớ day dứt trong Huyền.
  
 Với “Đừng chết  ở châu Phi”, Huyền Chip  vẫn cho thấy sự đơn giản, chân thật trong cách viết. Sự thẳng thắn của  của một kẻ ưa mạo hiểm pha lẫn chất lãng mạn giúp “Xách ba lô lên và Đi”  có sức hút đặc biệt. Trải nghiệm của cô ở châu Phi sẽ thêm lửa cho  những ai muốn vượt qua giới hạn của bản thân và bước ra ngoài thế giới  để khám phá chính mình.”
  
  
 Viết cho Bim, Hy vọng một ngày nào đó khi lớn lên, em sẽ hiểu điều chị muốn gửi gắm đến em qua quyển sách này.
  
  
 Với tôi việc viết cuốn sách này thật  khó khăn. Không phải do sức nặng của từng câu từng chữ, không phải do  thời gian quá bận rộn để không còn sức lực chú tâm mà mỗi khi nhớ lại  những sự việc xảy ra ở châu Phi, cảm xúc hỗn độn trong tôi dồn dập trở  về. Đôi khi, tôi muốn quay mặt đi để khóc và nhớ.
  
 Châu Phi với tôi là một châu lục của  những cảm xúc vô cùng mãnh liệt. Chưa bao giờ tôi thấy yếu đuối như ở  châu Phi: cô đơn đến cùng cực, thể chất suy sụp, bị đói, bị bỏ rơi, ám  ảnh với căn bệnh thế kỷ. Chưa bao giờ tôi thấy đơn độc như khi bị sáu  thanh niên cầm dao dí vào cổ cướp hết đồ đạc mà xung quanh mọi người chỉ  giương mắt nhìn. Chưa bao giờ tôi thấy tức giận như khi những hủ tục  trọng nam khinh nữ vẫn đầy rẫy khắp nơi, quan niệm cho rằng người nước  ngoài nào cũng là túi tiền di động luôn thường trực trong suy nghĩ của  họ. Cũng chưa bao giờ tôi thấy muốn đấm vào mặt ai nhiều như khi người  ta cứ khăng khăng bảo tôi là người Trung Quốc, khi đám đàn ông hỏi tôi  giá bao nhiêu để cưới tôi làm vợ. Nhưng cũng chưa bao giờ trái tim tôi  rung động mạnh như khi những anh chàng mặc áo rách nửa lưng rón rén xin  được chạm vào tóc tôi vì lần đầu tiên được thấy tóc dài; những cô bé  không nói được tiếng Anh, ú ớ chỉ vào đôi dép rách tôi đang đi, không  ngần ngại ngồi bệt xuống đất giúp tôi khâu lại; những người dân làng gầy  gò, ăn chẳng đủ no nhưng khi thấy tôi đói phải ăn lạc sống đã hốt hoảng  chạy về nhà tìm xem có gì ăn được để mang hết ra cho tôi.
  
 Con người châu Phi đơn giản và hoang dã, nhưng trái tim họ rất ấm áp.
  
 Trong trái tim của tôi châu Phi luôn là  một châu lục đặc biệt. Khi tôi ở đó, nó ăn mòn tâm trí tôi, khiến tôi  phát điên lên. Nhưng khi đi rồi, tôi lại day dứt nhớ. Châu Phi dạy cho  tôi cách chấp nhận: chấp nhận rằng văn hoá là khác biệt, chấp nhận rằng  cuộc sống đôi khi rất bất công, chấp nhận rằng trong đời cũng có những  lúc lực bất tòng tâm, chấp nhận rằng nếu mình không thể sống cuộc sống  của người khác thì không được chỉ tay năm ngón phán xét đúng sai. Tình  cảm của tôi với châu Phi không đơn giản chỉ là yêu và nhớ. Tôi mang nợ  châu lục này, mang nợ con người nơi đây và tôi cảm thấy mình phải có  trách nhiệm với họ. Đây là một châu lục bị hiểu nhầm.
  
 Tôi hy vọng rằng cuốn sách này của tôi sẽ phần nào giúp mọi người có cái nhìn thực tế hơn về châu Phi.
  
  
 Ai sinh ra cũng mang trong mình một mơ  ước. Những mơ ước thời thơ ấu vẫn cứ tồn tại mãi qua nhiều năm tháng  cuộc đời. Và cho đến khi về với cát bụi, có nhiều ước mơ vẫn còn đó như  sự vương vấn mà chúng ta để lại với cuộc sống này - một cuộc sống vốn dĩ  rất tươi đẹp.
  
 Khi bắt đầu đọc bản thảo tập hai của  Xách ba lô lên và đi, tôi nhớ đến một câu nói của Martin Luther King: I  have a dream... Những chặng đường mà Huyền Chip đã đi qua giống như hành  trình đi đến với chính cốt lõi bản thân mình. Chip đi để đến gần hơn  với sức chịu đựng của mình, đến gần hơn với những điều mình mong mỏi  khám phá. Đôi khi tôi cảm tưởng như bạn đang hành xác để nhận thấy những  điều mình có thật sự quý giá. Như một cuộc hành hương về thánh địa,  cuối cùng bạn luôn đến đích. Và tôi đã say mê, đã miệt mài đọc để đồng  hành cùng bạn.
  
 Tôi tưởng như chính mình dấn thân vào  con đường nguy hiểm nhất châu Phi, đứng trước đồng cỏ với từng bầy hổ  báo, hươu nai đang lao vào cuộc đấu tranh sinh tồn. Những làng mạc nghèo  đói, những thành phố đổ nát, cướp biển, khủng bố, chiến tranh dường như  chưa bao giờ khỏa lấp được hình ảnh một châu Phi xinh đẹp và hình ảnh  Chip lẫn vào trong đó, luôn ấn tượng hơn bao giờ hết. Lúc đó tôi đã có  suy nghĩ rằng tại sao tôi không thử đi một lần để ngắm nhìn thế giới.  Như một đứa trẻ học vần, lần đầu tiên tôi thấy mình muốn làm theo một ai  đó và một việc người khác đã làm khiến tôi thấy thú vị đến nỗi cũng  muốn làm theo.
  
 Chip tự nhận mình không phải là nhà văn  và không bao giờ muốn dùng những từ đao to búa lớn. Bạn đơn giản chỉ là  đang ghi lại những gì trên những con đường bạn đã đi qua. Nhưng chính  lối nghĩ mộc mạc ấy đã khiến văn phong của Huyền Chip cuốn hút một cách  đặc biệt. Những đoạn đối thoại ngây ngô với người bản xứ, những tình  huống dở khóc dở cười, hiểm nguy trước mặt mà cứ như một trò game dã  chiến. Tất cả những điều đó khiến Xách ba lô lên và đi 2 có một sức hấp  dẫn khó cưỡng lại được.
  
 Tôi nghĩ rằng, độc giả sẽ tìm thấy niềm  say mê rất lớn ở cuốn sách này. Và, nó cũng sẽ trở thành nguồn cảm hứng  cho nhiều bạn trẻ khác thực hiện những điều mà mình chưa dám làm vì còn  e ngại. Đối với riêng tôi, biên tập cuốn sách này là một hành trình nho  nhỏ qua từng câu chữ để đem đến cho bạn đọc một châu Phi thú vị, một  Huyền Chip chưa bao giờ hết thú vị. Cuốn sách sẽ nằm trong tay bạn, đó  là niềm hạnh phúc rất lớn của tôi và những người đã góp phần hoàn thành  cuốn sách này. - (Lời Người Biên Tập)
  
  
  
  
 - Mười bảy tuổi, Huyền Chip tổ chức chiến dịch Free Hugs lớn nhất Việt Nam.
  
 - Mười chín tuổi, cô  trở thành điều phối viên tại Việt Nam của chiến dịch SEAChange 2009.
  
 - Hai mươi tuổi, Huyền Chip bỏ công việc trong mơ đang có ở Malaysia để theo đuổi khát vọng “đi để trải nghiệm”.
  
 - Hai mươi hai tuổi, xuất bản cuốn sách “Xách ba lô lên và đi” và trở thành hiện tượng trong giới trẻ.
  
 Các tác phẩm đã xuất bản:
  
 - “Xách ba lô lên và Đi” - Tập 1: “Châu Á là nhà. Đừng khóc !”
  
  
 "Cô gái nhỏ nhắn nhưng rất mạnh mẽ" - GS. NSND. Nguyễn Lân Dũng
  
 "Ngẫu hứng, yêu đời, quái, hết mình và thông minh." - An Ninh Thủ Đô
  
 "Cô tên Huyền Chip, cô gái "xách ba lô  lên và đi" đã trở thành một hiện tượng trong giới trẻ. Cô thật sự là một  người truyền cảm hứng, khơi dậy ước mơ được đi và khám phá của không ít  người." - Vietnamnet
  
 "Đi đâu, làm gì, hễ cứ nhắc đến  "phượt", "du lịch bụi" là người ta lại xôn xao về câu chuyện của Huyền  Chip." - Mốt & Cuộc Sống
  
 "Một hiện tượng phát hành" - Hà Nội Mới
  
 "Cuốn sách bán chạy nhất năm 2012" - Tiki.vn
  
 "Rõ ràng cô Huyền Chip chỉ muốn dùng tên của tôi để câu khách." - Leonardo Da Vinci
  
 "Cháu xin Visa như thế nào?" - Nguyên Phó Thủ Tướng Vũ Khoan
  
  
   
 Trước khi đến châu Phi, lục địa này  hoàn toàn là một điểm đen trong tâm trí tôi, cả về nghĩa đen lẫn nghĩa  bóng. Tôi thật sự không biết một tí tị tì ti gì về châu Phi. Khi nghe  nói tôi chuẩn bị sang Ethiopia, Asher hỏi: “Bay sang Addis Ababa à?”.  Tôi ngớ người ra: “Addis Ababa là gì?”. Anh chàng sạc cho tôi một trận:
  
 - Là thủ đô của cái nước mày chuẩn bị qua đấy. Chả biết gì về châu Phi mà cũng đòi sang.
  
 - Ơ hay, vì không biết gì về châu Phi nên mới phải sang để mà biết chứ!
  
 Phần lớn tên các nước châu Phi tôi chưa  nghe đến bao giờ, đừng nói đến thủ đô của chúng. Xin visa thế nào, đi  lại ra sao, ăn tiêu cái gì, tôi cũng chưa thể hình dung. Tất cả những gì  tôi biết về châu Phi chỉ là hạn hán, nạn đói, nội chiến... đọc được  trên báo chí và những kinh nghiệm nửa kiểu chia sẻ, nửa kiểu răn đe của  Asher. Cách đó ba năm, trong chuyến xách ba lô lên và đi của mình, anh  cũng đã làm một chuyến đến châu Phi. Nhưng kế hoạch tươi đẹp đi dọc  chiều dài châu Phi từ Ai Cập xuống Nam Phi của anh chỉ thực hiện được  đến Uganda là anh phải bỏ của chạy lấy người, bay thẳng về châu Âu, trở  lại với thế giới văn minh.
  
 - Châu Phi là như thế đấy mày ạ. Tao  cũng không biết phải giải thích thế nào. Người dân ở đấy nghĩ rất khác,  sống rất khác, mọi chuyện cứ như xảy ra theo một quỹ đạo khác. Thái độ  không phải là thù địch nhưng rất khó chịu. Ngày ngày nó cứ găm vào tâm  trí mày, ăn mòn sức chịu đựng của mày đến mức mày không chịu được nữa  phải nổ tung ra.
  
 Một đứa coi trời bằng vung, chẳng sợ gì chỉ sợ chán như Asher mà còn nói như thế thì không biết châu Phi thực sự như thế nào?
  
 - Nhưng mày cứ đi đi. Mày đến từ Việt Nam, có khi mày lại thích nó.
  
 Câu nói của Asher làm tôi suýt sặc.
  
 Sau khi nghiên cứu bản đồ và thăm dò  thông tin trên mạng, tôi quyết định mình sẽ đi dọc bờ phía Đông của châu  Phi, cái trục mà dân đi bụi hay gọi là Cairo - Cape Town theo tên của  hai thành phố ở hai đầu Bắc Nam của châu lục này. Nhưng sau hơn một năm  xách ba lô lên và đi, tôi đã thấm thía được rằng tất cả chỉ mang tính  tương đối. Lịch trình có lập ra âu cũng chỉ để đối chiếu. Đi rồi mới  biết chẳng có gì là giống như mình lên kế hoạch cả. Tôi chỉ có thể định  hình hướng đi của mình là như thế và đánh dấu một số điểm đến không muốn  bỏ qua, còn lại đường đi nước bước cụ thể thế nào thì phải tuỳ cơ ứng  biến.
  
 Nước tiếp theo sau Ai Cập trong trục  đường của tôi là Sudan. Mặc dù đã nghe kể quá nhiều về cảnh đẹp như mơ  và những con người quá ư thân thiện của đất nước này nhưng tôi đành cắn  răng bỏ qua vì với visa Israel trong hộ chiếu thì đừng hòng chính quyền  Sudan cấp visa cho tôi. Lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, tôi đành đặt  vé bay thẳng từ Ai Cập xuống Ethiopia. Để lấy được visa đi Ethiopia  cũng không phải chuyện đơn giản. Ban đầu, tôi xin visa từ đại sứ quán  Ethiopia ở Ai Cập thì bị từ chối thẳng thừng vì họ chỉ nhận hồ sơ của  những người sinh sống tại Ai Cập thôi. Tôi đưa ra lý do là Ethiopia  không có đại sứ quán ở Việt Nam thì họ bảo tôi sang nước lân cận như  Thái Lan hay Trung Quốc để xin. Tôi nhờ đại sứ quán Việt Nam ở Ai Cập  tác động cũng không được. Nghĩ họ cố tình làm khó mình, tôi đã cáu đến  mức thề sống thề chết sẽ không thèm sang Ethiopia nữa. Nhưng khi sang  đến Israel, tình cờ đi qua đại sứ quán Ethiopia, tôi quên hết ân oán  giang hồ vào xin tiếp. Ai ngờ bác phụ trách visa chỉ hỏi tôi mấy câu rồi  gật đầu cái rụp. Mười lăm phút, hai mươi lăm đô là tôi đã có visa sang  Ethiopia ba tháng.
  
 Những tưởng có visa, có vé máy bay là  có thể ung dung cất cánh, nhưng rồi tôi vẫn bị một phen đau tim ở Cairo.  Số là tôi không có visa vào hẳn Ai Cập, mà chỉ được phép vào khu vực  Sinai. Sinai cũng thuộc Ai Cập, nhưng bán đảo này có chính sách visa  riêng. Họ miễn visa cho bất kỳ ai muốn đi du lịch ở đây. Để tiết kiệm  tiền, chuyến bay Sinai - Ethiopia của tôi có quá cảnh ở Cairo, Ai Cập.  Khi xuống đến Cairo, tôi phát hiện ra mình hạ cánh ở sân bay nội địa của  Cairo, tức là có thể thoải mái ra ngoài mà không phải đi qua hải quan.  Thế là tôi tranh thủ đến thăm gia đình Amr và những người bạn tôi quen ở  đây, không quên cầm theo số của đại sứ quán Việt Nam ở Ai Cập để chẳng  may có bị kết tội nhập cư bất hợp pháp thì còn có người để cầu cứu.  Nhưng thật may, ngoại trừ nửa tiếng bị giữ lại ở sân bay để kiểm tra thì  không có chuyện gì xảy ra cả.
  
 Chuyến bay của tôi khởi hành lúc hai  giờ năm mươi sáng. Cảm nhận đầu tiên trên chuyến bay đầu tiên ở châu Phi  của tôi là nó hơi... hôi hôi. Lúc đó tôi đã thầm nghĩ: “Đúng là châu  Phi”. Do không biết gì về Ethiopia, tôi đã hy vọng lên máy bay có thể  hỏi chuyện người ngồi cạnh, nhưng bác ngồi cạnh tôi vừa đặt mông xuống  là ngủ như chết.
  
  
 Châu Phi mà lại lạnh làm tôi cứ nghĩ  mình vẫn còn mơ ngủ mà bước nhầm xuống trời cuối thu Hà Nội chứ! Cái  lạnh Ethiopia không gay gắt như cái lạnh trên dãy Himalaya nhưng cũng đủ  làm tôi rùng mình, cảm giác như vừa bước ra khỏi chăn sáng sớm đầu đông  vậy. Những người xung quanh tôi rục rịch khoác thêm áo lên người nhưng  tôi kiên quyết không mặc áo khoác. Tôi muốn để cái lạnh thấm vào từng  thớ da thớ thịt, hít một hơi thật sâu để cái lạnh ngấm vào cả gan, cả  phổi, để gió len lỏi vào từng chân tơ kẽ tóc, để không bao giờ có thể  quên cái lạnh đầu tiên của tôi ở châu Phi. Châu Phi ơi, còn bao nhiêu  bất ngờ đang đợi ta ở phía trước nữa?
  
  
 2. Alice ở xứ sở thần tiên
  
 Tôi đổi toàn bộ số tiền đang có sang  đồng birr của Ethiopia, được khoảng bốn trăm birr (đọc là bơ với âm r ở  cuối). Điện thoại hết pin, tôi phải dùng đủ loại ngôn ngữ cử chỉ để mượn  điện thoại của một bác lái taxi gọi cho Elena. Elena là chủ tịch  AIESEC, một tổ chức sinh viên quốc tế chuyên gửi sinh viên đi thực tập ở  nước ngoài. Trước khi sang đây, tôi đã viết thư xin gia nhập tổ chức để  biết đâu có thể đi thực tập ở Ethiopia hay nước nào đó ở châu Phi.  Elena viết thư trả lời lại rằng rất ấn tượng với blog và hồ sơ của tôi  nên cũng rất mong có thể gặp tôi trực tiếp để xem tôi có đủ tiêu chuẩn  không. Chị cũng bảo sẽ sắp xếp người ra đón tôi ở sân bay. Nhưng khi tôi  gọi cho chị, chị lại bảo là chị không đến đón được và cho tôi địa chỉ  để tôi đến. Do không biết địa chỉ đó ở đâu, tôi đưa điện thoại cho bác  lái taxi để hai người nói chuyện với nhau bằng tiếng Amheric, quốc ngữ  của Ethiopia. Chẳng hiểu hai người nói chuyện rồi cãi nhau cái gì mà  Elena cúp máy cái rụp để lại tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì diễn ra.  Tôi muốn gọi cho Mika, người đã đồng ý hồ sơ tôi trên CouchSurfing(1)  nhưng ngại không muốn mượn điện thoại của ai nữa. Không biết đi đâu về  đâu, phản ứng tự nhiên của tôi là đi về trung tâm thành phố. Nhưng vấn  đề là tôi cũng chẳng biết trung tâm thành phố là ở đâu. Các bác lái xe  nhao nhao giải thích và đưa ra giá trên trời.
  
  
 (1) CouchSurfing là trang web kết nối những người sống ở địa phương và dân du lịch ba lô.
  
  
 - Cháu có biết trung tâm nó ở đâu không? Xa lắm. Giá thế này là còn rẻ đấy.
  
 - Cháu không biết nó ở đâu, nhưng cháu đã hỏi chuyện người trên máy bay và họ nói giá chỉ bằng nửa giá của bác.
  
 Họ chẳng thèm nghe tôi nói mà cứ ra sức  kéo ba lô lôi tôi lên xe. Bực mình, tôi quyết định sẽ đi bộ, tìm mua  SIM điện thoại ở đâu đó rồi gọi cho Mika. Ở cổng sân bay, bất chợt một  loạt xe van (xe thùng) sơn xanh trắng chạy qua. Phụ xe mở cửa hét toáng  lên về phía tôi, thế là tôi nhảy lên.
  
  
  
 Chẳng biết giá này là giá chuẩn hay không nữa, tôi cứ giả vờ là mình biết và hỏi lại:
  
  
  
 Rồi tự nhiên tôi thấy một người trả hai birr.
  
  
 - Không, đấy là tuỳ thuộc vào em đi đâu.
  
 Tôi quay ra hỏi mấy người xung quanh  nhưng ai cũng lấm lét nhìn người lái xe rồi trả lời là không biết. Bực  nhỉ, cả xe mà chả có ai là đồng minh với mình à?
  
 - Em sẽ không trả cao hơn giá địa phương đâu.
  
 - Ghê gớm nhỉ. Được rồi, năm birr.
  
 Nghe cũng không đến nỗi nào. Tôi đưa cho anh đồng một trăm birr, anh trả lại tôi tám mươi lăm birr.
  
 - Anh này, đây là tám mươi lăm birr mà.
  
 - Ơ chưa đủ à? Thêm một birr nữa nhé.
  
 Cái gì thế này? Tôi biết không ít người  sẽ bỏ cuộc vì họ thấy không đáng để tranh cãi chỉ vì nửa đô. Tiền không  phải là toàn bộ vấn đề mà cảm giác bị lừa khiến tôi bực mình hết sức.
  
 - Trả lại em mười birr - Tôi hét lên.
  
 - Đây, mười birr của em đây.
  
 Lát sau, tôi hỏi được giá xe buýt từ  những người trên phố: một birr hai mươi lăm cho quãng đường ngắn, hai  cho quãng trung bình và ba birr sáu cho quãng đường dài. Đi vài ngày là  tôi đã khá quen với cách tính ngắn dài ở đây. Tôi phát hiện ra rằng ở  Ethiopia, xe buýt thường xuyên tảng lờ không trả tiền thừa cho khách  nước ngoài, và khi họ trả thì cũng thường xuyên trả không đúng. Trong  khi với khách địa phương thì họ luôn trả đủ. Sự phân biệt đối xử này  không chỉ dừng lại ở xe buýt mà còn với tất cả mọi thứ khác ở Ethiopia.  Nhiều lúc tôi cáu phát điên lên mới thấy đồng cảm ghê gớm với khách nước  ngoài đến Việt Nam bị chặt chém.
  
 Tôi dừng lại ở Abyssinia, nơi mà mọi  người nói với tôi là trung tâm thành phố. Hai anh chàng địa phương tiếp  cận tôi đề nghị giúp đỡ. Họ nói họ là nhạc sĩ, thấy tôi có vẻ mất phương  hướng nên muốn giúp đỡ tôi. Họ nói tiếng Anh tốt, tóc rasta giống Bob  Marley nên tự nhiên tôi thấy có cảm tình. Tôi bảo với họ rằng tôi cần  tìm mua SIM điện thoại.
  
 - SIM dùng cho Addis là ba trăm birr, dùng cho cả Ethiopia là bốn trăm.
  
 Như thế có nghĩa là còn đắt hơn cả  Israel, trong khi Ethiopia nghèo hơn bao nhiêu. Không ổn tí nào cả. Họ  dẫn tôi đến một quán bán SIM để kiểm tra, nhưng họ nói chuyện với nhau  bằng tiếng Amheric thì làm sao mà tôi hiểu được.
  
 - Ba trăm là chuẩn rồi đấy. Em không có  tiền à? Anh có hai SIM, anh để lại cho em một SIM giá hai trăm năm mươi  birr rồi anh mua SIM khác cũng được.
  
  
  
 Lúc đó, tôi mới giật mình nhận ra rằng  họ tiếp cận tôi chẳng vì bạn bè gì cả. Họ chỉ muốn kiếm tiền từ tôi  thôi. Vậy mà tôi đã tin tưởng rồi lại còn có cảm tình với họ nữa chứ. Tự  nhiên tôi thấy mình dại, mình ngu, rồi tự nhiên thấy thương mình ghê  gớm. Bay cả đêm mới tới đây, bụng đói meo, lưng đeo cái ba lô mười lăm  cân nặng trình trịch, thế mà sao ai cũng muốn lừa tôi thế này? Tôi quay  lưng bỏ đi. Một đám đàn ông, phụ nữ, trẻ em chạy theo, kéo áo, kéo tóc,  kéo ba lô tôi í éo: “Money, money, give me money”. Tôi vừa đẩy họ ra,  vừa cố gắng để không bật khóc. Chợt một bác thợ may vẫy tay về phía tôi:
  
 - Vào đây ngồi nghỉ đã cháu.
  
 Bác có khuôn mặt hết sức nhân hậu. Đến  lúc ấy, tôi đã hoàn toàn niềm tin vào con người nhưng quá mệt để có thể  đi tiếp. Cửa hàng bác nhỏ xíu, chỉ đặt vừa một cái máy khâu và một cái  ghế.
  
 - Người dân ở đây là thế, cứ thấy người nước ngoài là họ nghĩ đến tiền.
  
 Bác chỉ cho tôi đi sang quán bên cạnh  để mua SIM. Hoá ra, một cái SIM ở đây có giá chỉ sáu mươi birr, nhưng  tôi không thể mua được vì tôi không phải người Ethiopia. Tôi nhờ bác gọi  cho Mika để lấy địa chỉ. Bác bảo Mika hẹn gặp tôi lúc chín giờ.
  
  
  
 - Không thể nào. Cháu vừa đến đây lúc tám giờ sáng. Chẳng lẽ cháu ngất xỉu ở đâu mà không để ý thời gian à?
  
 - Không, giờ là năm giờ. Cháu nhìn đồng hồ này. Đợi bốn tiếng nữa cháu sẽ gặp bạn cháu.
  
 Hoang mang, tôi chạy ra phố hỏi giờ mọi  người. Người thì nói là năm, người thì nói là mười một. Chuyện gì đang  diễn ra thế này? Tôi đi lạc vào thế giới nào chăng? Tôi định chạy đến  hỏi chuyện một cô bạn tầm tuổi tôi thì bác thợ may thì thầm:
  
  
 Thì ra đây là khu vực nhạy cảm của thành phố.
  
 Một cô gái khác bước đến gần tôi với  quần bó, áo hai dây và trang điểm cực đậm. Suy nghĩ tự nhiên của tôi là  cô cũng làm cùng nghề với cô gái kia. Nhưng cô bạn nói tiếng Anh rất  tốt. Cô phá lên cười khi tôi hỏi về giờ. Ở Ethiopia, ngày không bắt đầu  lúc nửa đêm mà được tính từ lúc mặt trời lên, bảy giờ sáng giờ quốc tế  là một giờ sáng giờ Ethiopia. Bây giờ đang là mùa hè ở Ethiopia, nhưng  không như mọi người nghĩ, mùa hè mới là thời gian lạnh, còn mùa đông thì  lại nóng. Mika hẹn tôi lúc chín giờ Ethiopia, tức là ba giờ chiều giờ  châu Âu như mọi người ở đây gọi.
  
 - Ấy định làm gì từ bây giờ đến lúc đấy?
  
  
 - Sao ấy không đến nhà tớ chơi?
  
 Đến thời điểm này thì tôi chẳng còn  quan tâm đến việc cô làm nghề gì nữa. Tôi nhìn bác thợ may, bác gật đầu.  Tôi đi theo cô vào một ngõ nhỏ đầy rác và ngập ngụa nước thải. Ở giữa  khu ổ chuột là một ngôi nhà cấp bốn xinh xắn. Một người đàn ông to cao,  bặm trợn ra mở cửa. Ông nhìn không khác gì một ông trùm mafia trong phim  Hollywood. Trong nhà nghi ngút khói. Tôi hơi chùn chân.
  
  
 Tôi thật là có trí tưởng tượng phong phú quá đây mà. Cô bạn này hoá ra là sinh viên ngành y. Cô rất thích nghịch tóc tôi.
  
  
 Tôi cũng chạm vào tóc cô ấy. Tóc cô xoăn và cứng, cảm giác cứ dài ra là xoăn tít, cuốn lại phía da dầu. Tôi tỏ vẻ thông cảm:
  
 - Hay ấy thử đổi dầu gội xem sao.
  
  
 - Ai mà tạo ra loại dầu gội có thể làm cho tóc người châu Phi thẳng và mềm được thì chắc chắn sẽ thành tỉ phú.
  
 Người Ethiopia có tóc của người châu  Phi nhưng da lại không quá đen mà màu nâu đậm rất đẹp. Mới ngày đầu tiên  sang đây mà tôi đã phát hiện ra quá trời cái mình hiểu sai về châu Phi.  Ngày xưa tôi còn tưởng người châu Phi da đen là vì cháy nắng nữa chứ.
  
 - Ấy muốn ăn trưa món gì?
  
 Ôi thích thế, lại còn được mời ăn trưa nữa!
  
  
 Chị giúp việc trong nhà mang ra cho tôi  injera, loại bánh mì mỏng nhưng xốp và rất chua mà người Ethiopia ăn  hàng ngày. Tôi cắn thử một miếng rồi nhăn mặt vì chua quá. Cả nhà phá  lên cười.
  
 - Từ từ, ấy phải ăn với “wat”.
  
 Wat nghĩa là nước chấm. Hôm đấy là ngày ăn chay nên họ chỉ có wat từ đậu lăng. Thương tôi đói, mọi người làm thêm trứng cho tôi.
  
 - Gọi cho tớ nếu ấy cần giúp đỡ gì. Nếu  ở chỗ bạn ấy không thoải mái, ấy có thể đến ở nhà tớ. Nhân tiện, tên tớ  là Sawrawit nhưng mọi người gọi tớ là Berry.
  
 Thật lạ, đôi khi chúng ta có thể nói  chuyện với nhau như thân quen lắm rồi mà chẳng hề biết đến tên của nhau.  Tôi cảm ơn rối rít rồi mày mò tìm đường xe buýt đi đến nhà Mika.
  
 Chuyến phiêu lưu của tôi ở Ethiopia mới chỉ bắt đầu.
  
 Tối hôm đấy, tôi đã viết ra mấy bài học sau:
  
 1. Luôn luôn tìm hiểu trước khoảng cách từ sân bay về thành phố cũng như giá cả đi lại. Một trang mà tôi hay dùng là 
DOWNLOAD. Nếu không tìm được thông tin trên mạng thì hỏi người đi cùng máy bay, xe buýt.
  
 2. Khi mua bán, nếu không có bảng giá thì hãy là người trả cuối cùng sau khi đã xem tất cả mọi người trả như thế nào.
  
  
 4. Ở đâu cũng có người tốt và người xấu. Ta phải chịu khó tìm người tốt và kết thân với họ.
  
  
 3. Tìm việc ở Addis Ababa
  
 Mika có lẽ là người đầu tiên tôi gặp để  râu quai nón mà nhìn vẫn hiền như cục đất. Tóc anh không xoăn dính sát  đầu mà lại xù lên như đống rơm nên cứ rảnh là anh phải đi tết tóc. Anh  sống cùng bạn gái Corine ở trong một căn hộ chung cư nằm ngay trên đường  Boleh, con đường chính của thành phố - nơi tập trung các đại sứ quán.  Đôi này có lắm cái buồn cười. Mika có vóc dáng điển hình của con trai  Ethiopia: gầy và nhỏ. Trong khi đó, Corine lại có vóc dáng điển hình của  con gái Bỉ: to và cao. Thế là khi xem phim, Mika không bế bạn gái mà  ngồi vào lòng bạn gái. Mika lâu lâu lại thèm thuốc lá, trong khi bạn gái  anh thì rất ghét mùi thuốc. Thế nên thỉnh thoảng, anh giả vờ lẩn ra ban  công hóng gió. Corine từ trong phòng gọi ra:
  
 - Anh yêu ơi, anh làm gì lâu vậy? Anh lại hút thuốc à?
  
 - Anh đứng đây cho mát thôi, đâu có hút thuốc đâu.
  
 - Lát nữa anh phải hôn em ngay mà không được đánh răng đâu đấy. Anh biết là em rất tinh, ngửi là biết có hút thuốc hay không.
  
 - Em ơi, cả tuần nay anh mới hút điếu  này là điếu đầu tiên - Mika đổi giọng ngay - Anh đã cố lắm rồi đấy nhưng  lực bất tòng tâm, vứt bao thuốc xuống rồi lại phải nhặt nó lên. Anh chỉ  hút một điếu thôi mà, anh năn nỉ đấy.
  
 Tôi ngồi nghe mà cười đau hết cả ruột.
  
 Vì Corine bận làm luận án thạc sĩ, tôi  nói chuyện với Mika nhiều hơn. Anh hiền khô và tốt bụng kinh khủng. Biết  người nước ngoài không mua được SIM ở Ethiopia, anh mua một SIM để ai  đến ở nhờ nhà anh thì anh cho mượn. Biết tôi hết tiền, anh chỉ cho tôi  cách kiếm tiền.
  
 - Em viết tốt thế lên oDesk nhận việc về mà làm. Đầy công việc viết lách.
  
  
 - Trời, trang web lớn như thế mà em không biết à?
  
 Đùa anh chút cho vui, tôi mang tiếng  làm việc trên internet bao nhiêu năm mà lại phải để một bạn người châu  Phi dạy về cái này à? oDesk là trang về việc làm tự do lớn nhất thế  giới. Các công việc trên này chủ yếu là lập trình, thiết kế, viết lách.  Tôi tạo một hồ sơ, giới thiệu về kỹ năng của mình rồi apply một số công  việc nhưng chẳng có ai nhận tôi cả. Mika bảo tôi phải kiên trì. Những  người mới thường khó tìm việc hơn vì hồ sơ của họ chưa có gì để làm  chứng. Hơn nữa công việc ở đó tuyển rất nhanh. Người ứng tuyển hầu như  lúc nào cũng phải online trong khi tôi không có internet thường xuyên.  Internet ở Ethiopia vẫn do nhà nước độc quyền nên rất đắt đỏ. Nhà Mika  chỉ có một cục 3G, khi nào anh không dùng thì tôi mới mượn được. Tôi  quyết định vẫn nộp đơn trên oDesk nhưng vẫn ra ngoài tìm thêm việc. Yêu  cầu của tôi rất đơn giản: chỉ cần đủ tiền ăn và tiết kiệm được một chút  là được. Mika bảo có thể cho tôi ở nhà miễn phí đến khi nào tôi có đủ  tiền đi tiếp.
  
 Chiến lược tìm việc của tôi cũng rất  đơn giản: ra đường thấy đâu có việc thì xin. Những chỗ có thể có việc  cho tôi là các nhà hàng, quán cà phê, khách sạn. Lý do đầu tiên là những  công việc này thường không đòi hỏi quá cao, có thể làm thời gian ngắn  mà không cần work permit (giấy phép làm việc). Lý do khác là tôi thích  những công việc dịch vụ thế này: nhẹ nhàng, không phải nghĩ nhiều mà lại  cho tôi cơ hội quan sát người dân bản xứ. Đến đâu xin việc người ta  cũng tưởng tôi nói đùa.
  
 - Em là faranji mà lại phải xin việc ở Ethiopia à?
  
 - Faranji hết tiền thì cũng phải làm việc chứ.
  
 - Faranji mà lại hết tiền à?
  
 Người ta phá lên cười “Faranji” trong  tiếng Amheric có nghĩa giống “Tây” trong tiếng Việt mình vậy. Giống như  nhiều người Việt Nam mặc định Tây là giàu, người Ethiopia mặc định cứ  “faranji” là có tiền. Nghĩ ra cũng có lý. Cứ ai có tiền đến được nước họ  là giàu hơn họ rồi. Tôi bị từ chối không phải vì tôi không làm được  việc, mà vì “chỗ này xấu xấu bẩn bẩn, không xứng để cho một faranji như  em làm”. Chán nản, tôi uể oải bước vào một quán cà phê ở cuối đường. Cả  ngày hôm nay đi bộ nên chân tôi đã mỏi nhừ. Anh chủ quán sau khi nghe  tôi kể lể thì rất thông cảm. Anh bảo là anh sẽ xem xét.
  
 - Em không ngại việc chân tay đâu. Cho em làm bồi bàn cũng được.
  
 - Không, không, faranji như em sao lại đi phục vụ bàn. Em có biết về marketing không?
  
 Marketing thì đúng nghề của nàng. Sau  khi nghe xong về kinh nghiệm làm việc của tôi, anh chủ quán rất hào  hứng. Anh bảo anh cần người phụ trách marketing, giúp anh tổ chức các sự  kiện cho quán.
  
 - Nếu em chịu, em có thể bắt đầu làm  việc ngay với mức lương tám trăm birr một tháng. Ăn hai bữa quán lo. Chỗ  ở anh sẽ sắp xếp cho em.
  
 Tám trăm birr tức là khoảng năm mươi đô  lúc bấy giờ. Như vậy, nếu chỉ  làm việc mà không tiêu bất cứ một thứ  gì, tôi phải làm khoảng bốn tháng mới có thể tiết kiệm được hai trăm đô.  Ấy là mức lương đấy đã cao hơn rất nhiều mức trung bình của công việc  mà ban đầu tôi định xin. Nói chuyện nhiều với những người phục vụ bàn ở  đây, tôi được biết thu nhập hàng tháng của họ khoảng ba trăm birr. Tôi  thực sự không hiểu làm thế nào mà người ta sống được chỉ với mức thu  nhập đó. Nhưng rồi nghĩ lại, con người là một loài có khả năng thích ứng  vô cùng mãnh liệt. Kiếm được nhiều, tiêu nhiều. Kiếm được ít, tiêu ít.  Ngày trước học cấp ba, một mình ở Hà Nội, tôi nhớ mình cũng chỉ tiêu hết  ba trăm nghìn một tháng.
  
 Tôi cảm ơn anh chủ quán, nói rằng mình sẽ suy nghĩ về lời đề nghị này rồi đi bộ về nhà Mika.
  
  
 4. Thịt sống mềm mềm, lành lạnh
  
 Vì internet ở Ethiopia quá khan hiếm,  bất cứ nơi nào có wifi miễn phí đều trở thành huyền thoại. Huyền thoại  gần nhà Mika nhất là khách sạn Jupiter. Đến đây, mọi người có thể gọi  một ly trà khoảng mười tám birr và ngồi cả ngày dùng wifi của khách sạn.  Một buổi chiều buồn buồn đang ngồi viết lách linh tinh thì tôi nhận  được tin nhắn trên CouchSurfing từ một anh chàng tên là Hermann. Anh bảo  anh vốn sinh ra ở Addis Ababa nhưng sau một thời gian dài lưu lạc, anh  quay trở lại đây để nhận ra rằng hoặc là Addis đã thay đổi quá nhiều,  hoặc là trí nhớ của anh quá kém nên anh cần phải khám phá lại thành phố  này. Anh nghĩ, cách tốt nhất để khám phá là trò chuyện với những người  cũng đang khám phá nó.
  
 Ah, tôi thích cách viết của anh chàng  này. Chúng tôi hẹn gặp nhau ở quảng trường Mexico. Mặc dù quảng trường  rộng thênh thang và đông vui là thế, tôi vẫn có thể nhận ra anh từ cách  cả chục mét. Tôi không hay dùng từ này để miêu tả ai đó tôi gặp trên  CouchSurfing nhưng Hermann khá là lịch lãm. Anh khoác một chiếc áo măng  tô thanh nhã, đi giày da, đôi mắt sáng lấp lánh sau cặp kính cận, mái  tóc xoăn đỏ nhô hẳn lên giữa quảng trường. Nhìn anh giống một nhà thiết  kế thời trang trong một góc phố nào đó ở châu Âu hơn là một tâm hồn lưu  lạc trên CouchSurfing.
  
 - Nhìn anh không giống người Ethiopia.
  
 - Ừ. Bố đẻ anh là người Ý.
  
 Một câu trả lời vài chữ thôi mà bao  nhiêu thông tin. Tôi muốn hỏi chuyện gì xảy ra với bố đẻ của anh nhưng  nghĩ nó hơi riêng tư cho lần gặp đầu tiên nên lại thôi. Ý - Ethiopia là  một mối tương quan phức tạp mà một con bé hiểu biết lịch sử chẳng đến  đâu như tôi không dám bàn luận. Ý đã mang quân sang xâm chiếm Ethiopia  nhưng thất bại sau năm năm và người Ethiopia rất tự hào rằng họ là quốc  gia duy nhất ở châu Phi chưa từng bị đô hộ. Mặc dù chỉ có mặt ở Ethiopia  năm năm, Ý đã kịp để lại không ít ảnh hưởng của mình lên đất nước này:  người Ethiopia uống cà phê macchiato hàng ngày; pizza ở Ethiopia thì cực  ngon và người ta gọi trung tâm Addis Ababa là Piassa theo tiếng Ý. Một  di sản quan trọng khác của người Ý nơi đây đó là những đứa con lai Ý -  Ethiopia. Tôi muốn hỏi về dòng máu Ý của anh, về việc người Ý sống ở  Ethiopia những năm chiến tranh nhưng sợ không dám hỏi. Thấy mặt tôi cứ  nghệt ra, anh như đọc được suy nghĩ của tôi, phá lên cười:
  
 - Từ từ anh sẽ giải thích cho em. Em  uống trà Ethiopia chưa? Hồi còn đi học có một quán trà anh hay ngồi,  không biết giờ còn mở không.
  
 Chúng tôi đi vào một con hẻm nhỏ, đến  một cái quán nhỏ, ngồi xuống mấy cái ghế nhỏ ngoài vỉa hè nhìn ra đường.  Có lẽ cả tôi và Hermann đều trông chẳng giống ai nên mọi người cứ nhìn  hai đứa tôi cười khúc khích. Trà Ethiopia rất thơm, nồng nàn vị đinh  hương, bạch đậu khấu và quế. Người dân nơi đây uống trà với đường, rất  nhiều đường, ngọt lịm đến mức đầu lưỡi tôi cứ mềm nhũn ra. Thông thường,  trà ở đây uống kèm bánh mỳ. Bẻ bánh mỳ ra, nhúng vào trà ăn như kiểu  chấm bánh mỳ với sữa. Chỉ vậy thôi là người Ethiopia đã có một bữa sáng  ngon lành. Uống trà xong, bất chợt anh hỏi:
  
  
  
 - Ha ha ha, cái đấy thì anh biết - Anh chàng cười nhăn nhở - Ý anh là em ăn uống có hay bị ngộ độc không?
  
 - Không, em đến từ Việt Nam nên miễn dịch với ngộ độc thực phẩm rồi.
  
 - Tốt. Vậy bây giờ anh sẽ dẫn em đi ăn  món truyền thống của Ethiopia. Đây được coi là một trong những món ăn  sang trọng nhất. Hồi anh còn nhỏ, chỉ có dịp đám cưới hay lễ hội người  ta mới phục vụ món này.
  
 Nghe đến đồ ăn là tôi sáng mắt lên,  nuốt nước miếng ừng ực, chẳng cần hỏi thêm gì nữa, gật đầu cái rụp. Anh  dẫn tôi đến một cửa hàng le lói ánh nến và giải thích ở Addis Ababa, mất  điện là chuyện thường ngày ở huyện. Phía ngoài cửa hàng treo lủng lẳng  từng tảng thịt bò tươi rói với từng tràng nội tạng, cạnh đó là một người  đàn ông mặc áo choàng trắng kiểu bác sĩ bê bết máu, tay mài dao lia  lịa. Phía trong lác đác vài cái bàn nhựa. Người bán hàng hỏi tôi muốn ăn  phần nào, tôi chỉ đại vào một miếng nhìn ít mỡ.
  
  
 - Nửa cân anh nhé - Hermann trả lời.
  
 Anh bán hàng lấy con dao to đúng nghĩa  dao mổ bò, xẻo ngay lấy một miếng nửa cân bắp bò. Sau đó anh cắt miếng  thịt ra thành từng miếng vuông vức như viên súc sắc, bỏ vào đĩa mang ra  bàn cùng với một đĩa muối ớt.
  
 - Ủa, thế mình phải tự nấu à? - Tôi ngơ ngác.
  
 - Hừ! Nấu làm gì! Thịt bò phải ăn sống thế này mới ngon. Ớt này cay lắm, đảm bảo giết chết hết mọi vi khuẩn.
  
 Như để làm chứng, Hermann nhón một viên  thịt đỏ hỏn, chấm vào đĩa muối ớt, cho lên miệng, nhai ngấu nghiến rồi  nuốt. Anh xuýt xoa:
  
 - Ngon thật. Lâu lắm rồi anh không được  ăn thịt sống. Cả Addis Ababa chỉ có quán này là đảm bảo nhất, thịt tươi  nhất. Tere Sega mà ăn ở quán nào thịt ôi thì thôi xong.
  
 Tôi bị khựng lại mất khoảng ba mươi  giây, không biết nên nghĩ thế nào hay nên làm gì. Đây là món ăn mà anh  kể với tôi sao? Món ăn sang trọng nhất của Ethiopia á?
  
 - Em không ăn được thịt sống à?
  
 - Đây chỉ là một câu hỏi tu từ thôi đúng không?
  
 Hermann phá lên cười. Thực sự lúc mới  gặp, có đấm vào mặt tôi cũng không thể hình dung ra một anh chàng lịch  lãm như Hermann lại có thể ngồi ăn thịt sống ngon lành đến thế.
  
 - Bọn bạn anh ở châu Âu nghe anh nói  đến thịt sống thì sợ chết khiếp. Nhưng anh thấy nó bình thường. Từ nhỏ  anh đã ăn món này. Mọi người xung quanh anh đều ăn món này mà có ai bị  làm sao bao giờ đâu.
  
 Có vẻ như sau bao nhiêu năm lưu lạc ở  trời Tây, anh vẫn giữ nguyên cho mình những thói quen rất Ethiopia. Tự  nhiên tôi có cảm tình với anh. Nói chung, tôi rất ác cảm với những ai  hồi nhỏ ăn mắm tôm rồi đi Tây vài năm về lại giả bộ nhăn mặt khi nhắc  đến nó. Nhìn xung quanh, đúng là mọi người cũng đang bốc thịt sống ăn  hồn nhiên như thể đây là điều bình thường nhất trên thế giới vậy.
  
 - Người Ethiopia ăn được thì em cũng ăn được - Tôi bảo anh.
  
 Rồi tôi cũng nhón một miếng, chấm thật  nhiều muối ớt, nhắm mắt nhắm mũi cho lên miệng. Không hẳn là dai cũng  không hẳn là nát, cứ mềm mềm, lành lạnh, ươn ướt. Vị thì ngòn ngọt, tanh  tanh làm tôi liên tưởng đến máu. Ờ nhỉ, ở Việt Nam mình cũng ăn tiết  canh, nghĩ ra còn đáng sợ hơn ấy chứ.
  
  
 5. Quyết tâm vào South Omo
  
 (Awassa - Shashemene - Sodo - Arba Minch - Konso)
  
 Mika kêu tôi khùng, sang một châu lục mới mà chẳng có một quyển sách hướng dẫn du lịch nào.
  
 - Cơ bản em không thích rơi vào cái bẫy  của sách hướng dẫn du lịch, chỉ đi đến những nơi người ta chỉ cho mình  đến. Em thích sự bất ngờ - Tôi cãi cố.
  
 - Thế tức là nếu bây giờ anh đưa cho em một quyển guidebook em cũng không lấy luôn hả?
  
 - À, đấy lại là chuyện khác. Anh có sách à? Đưa em đọc đi - Tôi cảm giác như da mặt mình vừa dày thêm vài chục centimét.
  
 - Ừ, nhưng em giữ cẩn thận nhé còn để cho các bạn đến sau em đọc.
  
 Tôi hí hửng cầm quyển sách Bradt Guide  cho Ethiopia, lật vội một lượt các trang. Tôi sững lại khi nhìn thấy bức  ảnh chụp ngang một người phụ nữ tóc xoăn dính sát đầu, gần như trọc, da  đen bóng, mắt nhìn thẳng, hiên ngang thách thức. Môi dưới chị tách rời  hẳn ra, treo lủng lẳng ngang cằm. Cạnh đó là một bức ảnh mà cái môi tách  rời đó đã được lấp kín bằng một cái đĩa to như đĩa ăn cơm, bập bênh  trước khuôn mặt người phụ nữ như cái mỏ chim nối dài vậy. Tôi thấy đau  nhói ở trên môi, như thể chính môi của tôi cũng bị cắt rời, kéo căng ra  để nhét vừa cái đĩa ấy. Tôi đọc thêm thì được biết đây là tiêu chuẩn cái  đẹp của họ. Phụ nữ có đĩa càng to thì của hồi môn càng nhiều. Vẫn biết  văn hoá là khác biệt và tôi tôn trọng văn hoá những nơi tôi đã đi qua.  Nhưng như thế này thì thực sự ám ảnh quá. Tôi quyết định sẽ tìm đến bộ  tộc này. Đây là bộ tộc Mursi ở South Omo, thung lũng tận cùng phía Tây  Nam của Ethiopia. Sách Bradt ghi một dòng chữ to đùng: “Tự đi đến South  Omo là một điều không tưởng. Ngoại trừ một số làng nhỏ nằm rải rác theo  trục đường Konso - Jinka, tất cả các ngôi làng còn lại đều không thể đến  chỉ bằng đi bộ hay bằng các phương tiện công cộng”. Các sách hướng dẫn  du lịch gợi ý việc đi tour hoặc thuê một chiếc xe land cruiser. Một  chiếc land cruiser với người lái tốn không dưới một trăm đô một ngày,  trong khi một tour đi trong một tuần tốn không dưới một nghìn hai trăm  đô. Cả hai lựa chọn này hiển nhiên đều không dành cho tôi. Nói chuyện  với một số dân ba lô ở Ethiopia tôi nhận ra rằng tất cả mọi người đều  lảng tránh South Omo.
  
 “Nếu em muốn ném tiền qua cửa sổ thì cứ  đi đi,” một cô gái Slovakia bảo tôi. Cô đã xuống tận Awassa, nửa đường  xuống phía Nam nhưng rồi lại quay về. Đi ba lô ở đấy nghe cứ như là  truyện cổ tích vậy.
  
 Đúng lúc đấy, tôi được biết Fidel, bạn nhai “khat”

 của Hermann đang có lịch xuống Awassa. Một ý tưởng chợt loé lên trong đầu tôi. Tôi xin Fidel cho đi ké xuống Awassa.
  
  
 
 Khat: Một loại lá có tính kích thích làm quên cảm giác đói và mệt.
  
  
 - Awassa đẹp lắm, em nên đến thăm. Nhưng anh chỉ ở đấy mấy tiếng thôi đấy - Fidel bảo tôi.
  
 - Dạ không sao. Anh cho em đi nhờ xe xuống đấy thôi, em sẽ đi thăm thú ở quanh khu đó.
  
 Ở Awassa, chúng tôi tình cờ gặp Alex,  một anh chàng lập dị người Ireland hiện đang xây dựng một khu nghỉ dưỡng  sinh thái ở Konso. Anh chàng chỉ cười khẩy khi tôi nói với anh kế hoạch  của mình.
  
 - Em định đi xuống South Omo như thế nào? Đi bộ từ làng này đến làng kia tốn hàng ngày trời.
  
  
 - Ha ha ha, thế thì chúc em may mắn nhé - Anh chàng cười chán chê rồi phủi mông đứng dậy. Fidel lo lắng ra mặt:
  
 - Em có chắc là em muốn làm điều đó  không? Đấy là một khu vực vẫn còn hoang sơ mọi rợ. Ở đấy không có điện,  không có nước. Người dân không nói tiếng Anh, họ thậm chí còn chẳng biết  chữ. Em có thể bị cướp, bị tấn công mà chẳng có thể kêu gọi sự giúp đỡ  từ ai cả.
  
  
  
 (1) Insha’Allah (tiếng Ả Rập) nghĩa là: nếu ý Chúa muốn.
  
  
 Fidel cốc cho tôi một cái rõ đau vào đầu trước khi quay trở lại Addis Ababa.
  
 Không có nhiều thông tin về đi lại ở  South Omo cho những kẻ lữ hành độc lập. Thậm chí tìm được một cái bản đồ  vẽ vội ở trên mạng cũng đã là một kỳ tích. Từ những thông tin tìm hiểu  được ở những người tôi gặp, tôi được biết Konso và Jinka là hai căn cứ  phổ biến nhất để khám phá thung lũng. Tôi chọn Konso vì nó gần hơn. Sau  hai ngày hành xác trên xe chợ, đi qua đủ loại địa hình nhìn gần giống  như là đường, ngủ qua đêm trong một nhà nghỉ không điện, không nước với  nhà vệ sinh ở cách đó phải vài trăm mét ở Arba Minch, cuối cùng tôi cũng  đến được Konso vào lúc hoàng hôn. Tôi cứ đinh ninh rằng ông lái xe lừa  mình đây. Người ta gọi đây là thành phố ư!!? Cả thành phố chỉ bao gồm  một tá ngôi nhà xập xệ và vài khách sạn tồi tàn tản mát xung quanh trạm  xăng. Tôi tìm cho mình căn phòng rẻ nhất có thể ở khách sạn St. Mary,  sau khi đã cãi nhau một trận nảy lửa với chủ khách sạn để lấy được giá  chuẩn chứ không phải giá cho faranji. Những ai đã từng đến Ethiopia chắc  chắn sẽ nghe từ này rất nhiều. Ở đây, nếu bạn là người nước ngoài,  người ta sẽ đi theo bạn và luôn miệng: “Faranji, money, faranji, money”.  Bởi vì tôi là faranji duy nhất ở khách sạn này nên tôi đi sang khách  sạn cạnh đó để nói chuyện với các khách du lịch khác, hy vọng tìm kiếm  được thông tin có ích. Tôi gặp một người đàn ông trung niên người Mỹ đi  một mình và Sylvain, một anh chàng người Pháp đi theo nhóm. Cả hai đều  đi xe land cruiser.
  
 - Khỉ thật. Chắc em là người nghèo duy nhất đi vào đây quá.
  
 - Yeah - Sylvain cười khúc khích - Em là người đầu tiên anh gặp mà không có xe đấy.
  
 - Cái anh nghĩ em nên làm là tìm ai đó  giống như bọn anh - Người đàn ông trung niên chỉ vào mình rồi chỉ vào  Sylvain - Và xin đi nhờ xe. Tiếc là bọn anh đã thăm hết cả thung lũng  rồi, mai là lên đường quay trở lại Addis Ababa thôi.
  
 Hoá ra tôi đã chọn nhầm chỗ để bắt đầu.  Bởi vì tất cả mọi người đều đi theo tour, tất cả mọi người đều có cùng  một lịch trình: Addis Ababa - Arba Minch - Jinka - làng người Mursi -  Turmi - Key Afar - Konso - Arba Minch - Addis Ababa. Tuy không đi nhờ xe  được với họ nhưng tôi lấy được rất nhiều thông tin quý báu về các bộ  tộc, về những ngôi làng truyền thống và quan trọng nhất là thông tin về  thứ mà tất cả khách du lịch ở đây đều săn tìm: chợ phiên truyền thống.  Người ta chỉ họp chợ một hay hai lần một tuần ở mỗi thị trấn. “Em phải  đến xem chợ phiên. Nó không giống bất cứ một thứ gì ở thế giới hiện đại  cả. Cứ như thể là em bị lôi ngược trở lại thời kỳ bộ lạc vậy”.
  
 Vậy là không có gì tôi có thể làm ở  thời điểm đó. Nếu muốn đi nhờ xe với khách du lịch, tôi phải khởi đầu ở  Jinka, khoảng ba đến bốn trăm kilômét phía Nam Konso. Tôi nói chuyện với  hai anh chàng và nhóm bạn của họ thêm một lúc nữa rồi cáo lui về khách  sạn để nghỉ ngơi sớm. Từ ngày mai, tôi sẽ một mình dấn thân vào lãnh thổ  xa lạ của South Omo, một trong những khu vực khó tiếp cận nhất trên thế  giới, cái nôi của nhân loại.
  
 - Ta ba lô ở South Omo - Sylvain nhún vai khi chúng tôi chia tay - Chúc em may mắn.
  
 Cảm ơn anh. Đó chính xác là những gì mà em cần đấy.
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD