
Giang Hoài đứng tựa bên khung cửa sổ nhìn ra ngoài, chàng đã đứng như   thế lâu lắm rồi, mắt đăm chiêu nhìn về phía những đám mây xám. Bầu  trời  mùa đông bao giờ cũng vậy, có một chút gì buồn buồn, thê lương.  Cũng có  thể là… không liên hệ gì đến mùa đông và cả mây mù, mà chẳng  qua vì cảm  giác. Tình cảm Hoài đang xuống thấp chăng? Ngay từ sáng sớm  khi vừa đặt  chân đến văn phòng, Hoài nhận được một số thư qua tay cô  thư ký Phương  Minh Huệ. Trong đó có một bức thư viết ngắn, làm toàn bộ  tình cảm của  Hoài bị xáo trộn.
Hoài có cảm giác, như mình là một chú sâu đang yên giấc giữa mùa   đông, chợt nhiên tỉnh dậy bởi những cái gai nhọn. Cái cảm giác nhói đau   làm Hoài muốn thu mình trở lại giấc ngủ, nhưng không còn được nữa.
Cánh thư đó viết trên giấy pơ-luya trắng tinh với lằn viền vàng chung   quanh, ở một góc giấy còn in hình một thiên thần nhỏ màu đen. Hoài  chưa  hề thấy một lá thư nào lại trang trọng như vậy. Thế mà trên mảnh  giấy  đó, chỉ viết vẻn vọn có mấy chữ.
“ông Giang Hoài,
Tôi đã về đến đây. Mười một giờ trưa nay tôi sẽ đến viếng ông.”
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD