Hồi 1
Nhân Diện Đào Hoa 
Tiêm Tiêm cúi đầu bước qua ngưỡng  cửa, bước trên tấm thảm đỏ viền tua đen, tóc nàng vấn cao điểm trang một  cành kim thoa điêu khắc hình chim phượng. Mặt mày bất động, cước bộ  nàng như vĩnh viễn uyển chuyển đều đều. 
Bọn nàng tám người bước vào, nhưng  toàn bộ mục quang trong đại sảnh chỉ tập trung trên người nàng. Nàng  biết, nhưng tư thế khoan thai của nàng ở đây hay ở chỗ không người, cũng  không có gì khác biệt. 
Tiêm Tiêm vừa mỹ lệ, vừa trang  trọng, ai ai cũng tán thưởng tôn sùng. Trên cao nến đỏ tỏa bừng, sáng  lạng huy hoàng soi rọi dáng dấp một lão nhân lớn tuổi, chừng như chính  là Lôi Kỳ Phong, Lôi lão thái gia. Hiện tại, lão nở mặt cười tươi, đang  nhìn thê tử sủng ái nhất của lão dẫn hai hàng a  hoàn  đến  bái  thọ   lão.  
Tám  ả  a  hoàn  quỳ  bái  trước   mặt  lão,  nhưng  nụ  cười  của  lão phảng phất chỉ hướng về một mình  Tiêm Tiêm trong đám. Lão cũng vẫn là đàn ông. Nhãn  quan  của một  nam   nhân  sáu chục  tuổi,  cũng không khác gì  của một nam nhân mười sáu. 
Tiêm Tiêm biết, tịnh không cười đáp  lễ. Rất ít ai thấy qua nàng cười. Nàng rất hiểu thân phận của mình, một  nữ nhân như nàng, không thể có hoan lạc, cũng không thể có thống khổ, vì  sinh mệnh của nàng hoàn toàn lệ thuộc vào người ta.
 Cho nên nàng vô luận là muốn tươi  cười hay muốn òa khóc, đều nín nhịn chờ đến lúc đêm khuya không người.  Tiêm Tiêm cúi đầu, bước ra khỏi ngưỡng cửa đi về hướng hành lang. 
Ngoài ngõ mưa xuân tầm tả, Giang Nam  xuân vũ. Mưa xuân làm cho người ta buồn bả, xuân vũ lịnh nhân sầu, một  thiếu nữ mười bảy mười tám chưa xuất giá, gặp thời tiết này, luôn có  những cảm giác ưu lự không thể an ủi khuyên giải được.
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD