
Mãi mãi tuổi hai mươi" - của  liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc  1952-1972 (viết từ ngày nhập ngũ 2.10.1971 đến  ngày 24.5.1972) do NXB  Thanh Niên vừa giới thiệu là  cuốn nhật ký dày dặn và khá hoàn chỉnh đầu  tiên được xuất bản. Nhà thơ,  nhà báo Đặng Vương Hưng cùng với việc  biên soạn "Những lá thư chiến  tranh", đã làm được một việc tốt đẹp -  nhiều khi còn có ích hơn cả việc  sáng tác - khi sưu tầm giới thiệu tập  nhật ký này.
Mặc dù anh lính sinh viên Nguyễn Văn Thạc (hy sinh ở   thành cổ Quảng Trị) đã từng viết trong nhật ký: "Cả những trang nhật ký   bây giờ cũng vá víu bằng chục, trăm, nghìn mụn vá - mà nào những mụn  vá  ấy có sạch sẽ, có đẹp đẽ và đáng nhìn đâu - tất cả đều mơ hồ, tất cả  đều  mòn cũ và chán ngắt..." thì những trang viết của anh vẫn xứng đáng  được  đón nhận. Điều đáng tiếc là khi rời Hà Tĩnh để vào chiến trường  miền  Nam - trong khoảng 2 tháng cuối cùng của đời mình - Nguyễn Văn  Thạc  không để lại dòng nhật ký nào.
Nguyễn Văn Thạc là người yêu văn chương, anh đã từng   đoạt giải nhất thi học sinh giỏi văn toàn quốc lớp 10 - nhiều học sinh   như vậy về sau cũng chẳng làm gì, thậm chí còn không yêu, không hiểu gì   văn chương nữa - đã mơ hồ cảm thấy sự ra đi mãi mãi của mình - dù điều   này cũng bình thường với người lính trận. Anh viết có "văn", bởi thế  nó  dễ đọc và điều quan trọng là không quá lên gân và không quá sa đà  vào  chuyện riêng tư vụn vặt. Cũng là linh cảm khi anh nghĩ cuốn nhật ký  được  đặt tên là "chuyện đời" này - "nếu như tôi không trở lại, ai sẽ  thay  tôi viết tiếp những dòng sau này...". Nếu như có linh hồn, hy vọng  ở thế  giới bên kia anh sẽ an lòng vì người đọc nhật ký của anh hôm nay  càng  yêu mến anh hơn, dù anh "không kịp chữa những âm bằng âm trắc  trong cấu  trúc một câu văn vội vàng và bụi bặm". "Chuyện đời" mà chẳng  có chuyện  gì. Một mớ tùm lum, xám xịt như gian bếp bỏ hoang...". Nhà  văn Đức Anna  Seghers có tiểu thuyết: "Những người chết còn trẻ mãi".  Những người lính  chết trẻ còn mãi tuổi thanh xuân và luôn là một biểu  tượng đẹp, trong  sáng đến nao lòng. Nhìn một số bè bạn, thần tượng của  anh giờ này tôi  càng có cảm giác ấy. Thời gian khắc nghiệt vô chừng, nó  làm người ta già  nua, cùn mòn, nhạt nhẽo đi, thậm chí trở nên tầm  thường, nhỏ bé nữa.
Điều ao ước của anh "ngày mai, những trang giấy còn   lại đằng sau sẽ toàn là những dòng vui vẻ và đông đúc..." là điều không   thể, nhưng thật đáng yêu vì nó là những lời của một người lính yêu đời,   yêu người, yêu cái đẹp đang tuổi 20.
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD