Trích đoạn: Đêm xuống, ánh trăng non lập lờ. Giữa tranh tối tranh    sáng, tiếng nổ lớn từ xa vọng lại. Tiếng rên hư hư đâu đó, theo gió đưa    lại tạo thành một âm thanh huyền ảo rợn người, Sương Mai nghe rất rõ  có   tiếng ai đố tát nước ngoài suối. Già làng cùng Chánh Nguyên cũng  nghe   rất rõ. Hai người nhìn nhau im lặng. Sương Mai run rẩy nói: –  Trên này   càng ghê sợ hơn nữa, hai người có nghe gì không? Chánh Nguyên  lắc đầu,   anh trấn an.
Gió mạnh va vào vách núi nên có âm thanh thế thôi. – Vậy còn tiếng   rên kia? Chánh Nguyên lắc đầu:
- Có tiếng rên nào đâu? Em lại khéo tưởng tượng rồi.
Sương Mai cãi lại: – Em nghe thấy rõ ràng mà. Chánh Nguyên cười chắc    nịch: – Ai sợ mới nghe. Còn như anh và già làng không sợ nên đâu có   nghe  thấy gì chứ.
Ông Tà Pao nói với Sương Mai:
- Hay là cô nên ngủ đi. Tôi và Chánh Nguyên sẽ canh cho cô ngủ.
Lắc đầu nguầy nguậy, Sương Mai từ chối:
Không, không thể nào con ngủ được cả. Con sẽ thức cùng hai người.    Thấy tinh thần của Sương Mai hoảng loạn Chánh Nguyên dỗ dành:
- Thôi, không ngủ thì thức vậy, anh không ép em ngủ đâu.
Bỗng có tiếng ai đó rên khóc mỗi lúc một gần:
Trả con tôi lại cho tôi…
Sương Mai nhào tới ôm cứng lấy Chánh Nguyên, cô nói trong sợ hãi:
- Thế nào, hai người có chịu tin em hay chưa? Tiếng ai đó hét giữa   đêm dài:
- Chồng của tôi đâu? Hãy trả chồng cho tôi!…
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD