|  Soạn Văn Toàn Bộ Các lớp Soạn Văn Toàn Bộ Các lớp | 
	 
	 
	
	
	
	
	
	
	
Tìm kiếm chủ đề bài viết ở đây trước khi hỏi TTB -Tìm bằng tiếng việt có dấu càng chính xác-Ví Dụ:Đánh vào Hwang mi ri để tìm truyện tác giả này
 
Hãy ủng hộ mua bất kỳ sản phẩm trên shopee.vn truy cập Vào Đây tìm sản phẩm rồi mua, mỗi lượt mua đều giúp duy trì website hoạt động miễn phí
KHÔNG XEM ĐƯỢC ẢNH TRUY CẬP ĐỔI DNS CLICK VÀO ĐÂY 
 
   	  	 
 
 
		 
	 
 
  
	
	
		
	
	
	| 
		
		 
			
				23-04-2017, 12:00 PM
			
			
			
		 
	 | 
 
	
		
        
        
		
		        
 
                                |   	
                              
				
 				 Đầy Tớ Của Nhân Dân 
	
                 
 Facebook: https://www.facebook.com/tuthienbaocom 
		
 | 	
	
			
			 | 
	
			
	
                              
					  
					
					
					
				
			 | 
		  |  
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				 
				Hãy tả lại ông nội ông ngoại em
			 
			 
			
		
		
 
 
 
 
 
 
Bài văn tả ông ngoại của học sinh cấp 2 
 Trong gia đình, tôi yêu quý tất cả mọi người, nhưng người mà tôi yêu mến nhất, kính trọng nhất vẫn là ông ngoại. Bất cứ lúc nào, hình ảnh của ông cũng thật ngọt ngào trong trái tim tôi. 
 Ông tôi chưa già lắm đâu, chỉ khoảng bảy  mươi thôi. Dáng ông tầm thước như bao cụ già khác. Khuôn mặt sắt lại  với nhiều nếp nhăn của những ngày tháng khó khăn, vất vả. Gian khổ nhất  là những năm tháng trong chiến trường miền Đông Nam Bộ xưa kia. Khuôn  mặt vuông vuông chữ điền, nước da sạm lại với nhiều chấm đồi mồi, đuôi  mắt lại đầy những vết chân chim; vậy mà ông tôi trông vẫn đẹp lão lắm.  Đặc biệt là với tôi, ông quả thật đẹp. Hạnh phúc nhất là được nằm trong  lòng ông, tay vuốt ve chòm râu điểm bạc, ngước nhìn đôi mắt ấm áp, hiền  từ của ông. Lúc đó tôi có cảm giác như đang ở trong truyện cổ tích, như  có ông Bụt ở bên với bao phép màu tốt lành và đẹp đẽ. 
 Tôi rất thích nắm tay ông, được thấy hơi  ấm nóng từ tay ông truyền sang, thật là khoan khoái. Bố mẹ đi làm suốt  ngày, ông với tôi sao mà thân thiết thế. Giọng nói của ông trầm trầm và  rất truyền cảm, bởi hồi trẻ ông đã là một cây” kịch nói nghiệp dư nổi  tiếng của trung đoàn. Chính vì thế, ông ru hoặc kể chuyện, lũ cháu chúng  tôi nghe, chỉ được một lúc là dip cả mắt lại. Ông tôi nhiều con cho nên  cũng lắm cháu. Tôi chưa thấy ai yêu và quyến luyến với lũ cháu như ông.  Ông thường thẳng thắn bộc bạch: Khi có cháu, lại thấy yêu cháu hơn con  rất nhiều!”. Lũ chúng tôi cũng yêu quý và gắn bó với ông lắm. Nhất là  tôi, thằng cháu “đích tôn” như ông vẫn trìu mến gọi vậy. 
 Lại một bất ngờ nữa khiến các bạn khó  tin, chính ông tôi chứ không phải ai khác trong gia đình này là người  ngoại trợ chính. Đứng cạnh Ông, bà tôi trờ nên vụng về, lúng túng, như  bà thường tự nhận “Bà của cháu mồ côi sớm nên việc bếp núc, nội trợ  đoảng vị quá!”. Cứ sáng sớm, sau khi tập thể dục, luyện vài bài dưỡng  sinh là ông lại xách giỏ đi chợ. Ong đâm nghiện những tiếng chào mời,  lời kì kèo qua lại của cái chợ nhỏ nằm tại khu chung cư của chúng tôi.  Những thứ ông mua đều tươi rói, vừa ngon lại vừa đẹp mắt bởi nhiều màu  sắc. Ong nấu nướng ngon lắm, mời các bạn đến nhà tôi mà xem, ông tôi sẽ  trổ tài nghệ tuyệt vời của mình để các bạn thưởng thức. Đố có mà chê  nổi. 
 Tôi còn quên chưa nói tới sự quan tâm  đặc biệt nữa của ông mình về tình hình thời sự trong và ngoài nước.  Không có chương trình thời sự nào của Truyền hình, của Đài Tiếng nói  Việt Nam, của báo chí nào mà ông bỏ qua. Đã thế ông còn năng trao đổi  với bạn bè, không gặp gỡ, không họp hành thì ông lại gọi điện thoại. Có  lẽ, điện thoại của ông tôi chỉ để làm hai việc, hỏi thăm con cháu và bàn  bạc về thời sự nóng hổi. Khi nói, ông tỏ ra say sưa, nhiệt tình như có  bạn mình ở trước mặt vậy. Hầu hết các thông tin về thời sự, tôi được  biết qua ông mình. Mĩ đánh I-rắc cũng khiến ông tôi buồn bực, phiền muộn  vô cùng, làm cả nhà xót cả ruột. 
 Trong nhà tôi, ông thường coi vườn cây  xanh trên tầng thượng là tài sản của mình. Trên đó có bao nhiêu là cây,  là hoa. Thứ nào ngoài tên ra cũng đều có lí lịch riêng của nó. Nào là kỉ  niệm ngày ở chiến trường về, ngày thăm Điện Biên Phủ, ngày sinh đứa  cháu đầu,… Công ông tưới bón, chăm chút, băt sâu, tạo nên vườn cây này. 
 Sinh nhật vừa rồi của tôi, ông tặng một  chiếc kèn nhỏ xinh. Tôi tự mày mò và bây giờ đã thổi được bài “Nhạc  rừng” mà ông yêu thích. Ỏng tôi tự hào lắm, cứ khoe khắp khu nhà về tài  của cháu mình. Nhưng tôi hiểu không phải vậy, chẳng qua ông yêu tôi quá  thôi! 
 Tôi yêu quý yà kính mến ông rất nhiều và  cũng biết ông yêu lại tôi như vậy. Ông là người hay là ông Bụt, tôi  cũng không biết nữa. 
 “Cháu sẽ phải cố gắng nhiều đề làm vui lòng ông, ông ơi!”. Tôi vẫn nhủ thầm như vậy. 
 Tham khảo bài văn tả ông nội của học sinh lớp 5 
 
 Được sinh ra trên cuộc đời này tôi đã  thấy rất hạnh phúc rồi, nhưng được những người sinh ra mình quan tâm  chăm sóc mình thì thôi càng cảm thấy yêu cuộc sống này biết bào. Và tôi  muốn cho cả thế giới này biết rằng tôi rất hạnh phúc. Đặc biệt ngoài sự  yêu thương của cha mẹ, anh chị em trong gia đình thì tôi còn được sụ yêu  mến của ông nội tôi. Ông như một tấm gương sáng để tôi noi theo về phẩm  chất và tích cách tuyệt vời ấy. 
 Ông có một khuôn mặt rất đẹp theo như  nhiều người nhận xét là như thế. Khuôn mặt của ông mang một vẻ đẹp rất  riêng rất đàn ông và lịch lãm. Cũng chính vi vẻ đẹp ấy mà bà nội tôi đã  phải lòng ông. Gò má hơi cao cộng thêm đôi môi đẹp và chiếc mồm rộng  khiến cho ông tôi thật đẹp cả đến khi ông già đi như bây giờ mà tôi vẫn  thấy được vẻ đẹp đó. Người ta nói đàn ông mồm rộng thì sang phải chăng  ông tôi sang trọng lịch lãm nhờ cái mồm. 
 Ông tôi giờ đã chín mươi tuổi, ông vẫn  hồng hào trông ông như một ông bụt, ông tiên trong truyện cổ tích chui  ra. Mái tóc ông bạc phơ như sợi cước, tùng mảnh trắng bạc phơ như màu  của đám mây. Thỉnh thoảng có những sợi tóc lạc đàn phất phơ trước gió  mềm như mây vậy. Dù già đi nhưng ông tôi vẫn rất khỏe ông vẫn đi lại  bình thường, vẫn mang về cho tôi những món quà kẹo ngon ngọt của trẻ  con. Mắt ông tinh lắm, tôi mới ít tuổi đầu mà đã cận trong khi ông tôi  mắt sáng mở to tròn khi nào mà bị ông dọa cho thì sợ phải biết. ông rất  hiền chả bao giờ chùng mắt với tôi, nhưng khi ông dọa ma thì nhìn đôi  mắt to của ông hơi sợ. Ông tôi gầy lắm chỉ có bốn lăm cân thôi, nhìn  thân hình ông chỉ còn có da bọc sương thế nhưng ông vẫn ngày ngày tập  thể dục thường xuyên để giữ gìn sức khỏe. 
 Trên khuôn mặt ông còn có điểm nhấn là  bộ râu. Ông tôi để râu trông thật hiền lành, bộ râu ấy cũng bạc phơ như  mái tóc trông thật như phật sống. Đôi lông mày cũng chuyển sang màu  trắng nhìn ông với mái tóc bộ râu đôi lông mày cùng nước da hồng hào ấy  nhìn thật đẹp lão biết bao. Ông là một người liêm khiết nhất mà tôi từng  thấy. Khi nhà nước tặng ông một mảnh đất trên thủ đô thì ông lại từ  chối. Ai cũng bảo rằng ông quá liêm khiết nêu như ông nhận miếng đất ấy  thì bay giờ con cháu có thể sung sướng trên hà nội rồi. Bởi dẫu gì có  một mảnh đất trên thủ đô cũng rất có giá. Thế nhưng ông nhất định không  nhận, ông quả thật là liêm khiết hết mức. Và điều đó rất đáng để tôi học  tập và noi theo. Mỗi khi buồn tôi thường đến bên ông để vuốt ve mái tóc  bạc trắng ây, vuốt râu của ông và nghe giọng cười khanh khách giòn giã  của nội. Những nét đẹp trên khuôn mặt nội hay vẻ đẹp tâm hồn đều làm cho  tôi thấy yêu quý và khâm phục trân trọng nội tôi nhiều hơn. 
 
 
Bài văn hay viết về ông tôi 
 Ông tôi, một người thầy cao cả nhất, người đã khiến tôi yêu quý nghề giáo hơn bất kỳ nghề nghiệp nào khác. 
Cho tới bây giờ, tôi vẫn không thể nhớ nổi người ông mà mình yêu quý  nhất đã xa từ lúc nào, chỉ biết là đã rất lâu tôi không được nhìn thấy  khuôn mặt ấy, giọng nói ấy, không còn được làm nũng và đòi ông đưa đi  mua quà vặt lẫn đồ dùng học tập nữa. Thực sự tôi luôn có cảm giác rằng  ông vẫn theo bước tôi đi, vẫn bên cạnh tôi bất cứ lúc nào. 
 Có lẽ, những ngày tháng ở với ông, tôi  còn quá nhỏ để có thể hiểu được và trân trọng những gì ông đã làm cho  mình. Ông là thầy giáo dạy toán ở trường đại học, ông có cả một lớp dạy  thêm toán ở nhà. 
 Ngày còn nhỏ, thỉnh thoảng tôi hay chạy  lại đứng cạnh cửa sổ và xem ông dạy học, những lúc như thế ông thường  đuổi tôi ra vì không muốn tôi làm các anh chị mất tập trung. 
 Lúc đấy, tôi thấy giận ông lắm. Trong  đầu tôi cứ hiện ra những suy nghĩ: “Tại sao ông không dành thời gian ở  bên tôi, ông quý tôi nhất mà, quý tôi hơn những anh chị đang ngồi đằng  kia. Vậy mà tại sao ngày nào ông cũng dành rất nhiều thời gian để dạy  học, hết lớp này đến lớp khác, để rồi ông chẳng đưa tôi đi mua được thứ  gì”. 
 Ngày đó, tôi quý ông lắm vì ông hay đưa  tôi đi mua hết thứ này đến thứ khác, những gì đòi mẹ mua không được, tôi  đều vòi ông đưa đi mua. Ông chẳng bao giờ từ chối tôi bất cứ thứ gì cả. 
 Nhiều lần tôi bị mẹ mắng vì cứ suốt ngày  đòi ông mua lung tung, mẹ nói ông làm gì có tiền mà cứ nhõng nhẽo. Tôi  thấy mẹ nói dối, ông không có tiền làm sao mà sẵn sàng mua cho tôi nhiều  thứ như vậy được. 
 Bà tôi thì hay mắng ông vì ông chiều quá  đâm nó sinh hư, vì thế nên mỗi lần đi mua gì hai ông cháu cũng đi bí  mật, không cho ai biết. Ông bảo tôi sau khi mua phải giấu đi kẻo bà thấy  lại mắng ông, những lúc ấy tôi thấy vừa buồn cười, vừa thương ông. 
 Ngày ấy, ông hay ngủ ở nhà bác tôi để  trông nhà hộ bác, thế mà từ ngày ông chuyển đi , cả đống sách vở ông  cũng đem theo luôn, rồi tôi cũng gặp ông ít hơn, chỉ thỉnh thoảng ông  mới về vì ông đi dạy ở trường suốt. 
 Thỉnh thoảng ông đèo tôi đi học bằng xe  đạp, từ nhà tôi đến trường phải đi qua một con dốc rất cao, cứ mỗi lần  đạp xe đến gần dốc là ông lại phải xuống để dắt bộ. Lúc ấy, tôi nhận ra  rằng sức khỏe của ông không còn tốt nữa. 
 Tôi nói ông để tôi xuống rồi dắt xe đi  cho nhẹ nhưng ông luôn nói rằng “cứ ngồi đấy ông sẽ dắt lên được”, nhưng  mồi lần dắt lên dốc, tôi lại thấy ông thở rất nhiều. Từ sau lần đấy,  tôi đều tự động nhảy xuống để dắt xe cùng ông, tôi đẩy đằng sau, còn ông  dắt. 
 Có lần, tôi đã hỏi ông rằng ông dạy lớp  mấy, ông bảo ông dạy cấp 3, tôi nói rằng vậy khi nào tôi lên cấp 3 thì  ông lại đèo tôi đi học nhé, rồi ông còn phải dạy toán cho tôi nữa, ông  cười rồi và trả lời rằng tất nhiên rồi, ông sẽ dạy học cho tôi. Đó là  lời hứa duy nhất của ông mà tôi chưa bao giờ quên. 
Rồi một ngày tôi biết tin ông bị ung thư đại tràng, mọi người phải chạy  chữa cho ông ở viện này tới viện khác.Tôi nghe lén cuộc nói chuyện của  bà với mẹ, bà bảo những ngày ở nhà bác, ông hay đi dạy về muộn, rồi thức  đêm, chỉ ăn qua loa bánh mì, không ăn đầy đủ chất. 
 Ông biết rõ là bị bệnh nhưng lại giấu vì  sợ mọi người lo, ông chỉ mua thuốc rồi uống chứ không đi khám nên bệnh  tình mới trở nặng. Những ngày ông nằm giường bệnh, tôi thấy lo cho ông  lắm, chẳng biết làm cách nào để giúp ông khỏi bệnh. 
 Thấy mẹ chiều nào cũng khuấy bột sắn cho  ông nên tôi tranh làm và nói rằng sẽ đảm nhiệm công việc này. Dù tôi  làm hôm thì nhạt quá, hôm thì ngọt quá nhưng ông chẳng chê gì mà vẫn kêu  ngon. 
 Thấy ông hay ăn bánh mì, tôi nghĩ ông  phải mê nó lắm nên ngày nào cũng ăn. Tôi ăn cùng ông rồi cũng nghiện món  ấy, chẳng có gì, tôi và ông chỉ thích ăn bánh mì không, vừa ăn hai ông  cháu vừa trò chuyện rất vui vẻ. 
 Rồi ông được viện trả về, tôi không biết  tại sao, chỉ thấy mọi người bảo thế, tôi thấy thích lắm vì tôi sẽ được ở  cạnh ông nhiều hơn. Rồi mọi người muốn cho ông đi du lịch, chuyến du  lịch dài ngày, ông trở về với tâm trạng thoải mái hơn. Cho tới giờ tôi  mới biết đó là chuyến du lịch cuối cùng của ông. 
 Những ngày tháng cuối đời, dù bị những  cơn đau bụng quằn quại, tôi thấy ông vẫn cố chịu đựng. Những lúc đau,  ông lại đuổi tôi về vì không muốn tôi thấy ông như thế. Ông còn bảo tôi  đem sách vở toán sang ông dạy, những ngày ông dạy tôi chỉ đếm trên đầu  ngón tay. Dù đau bụng nhưng ông vẫn cố ngồi dạy tôi làm toán. Tôi thấy  thương ông lắm mà chẳng làm gì được. 
 Rồi cái ngày đáng sợ nhất cũng đến, ông  ra đi trong sự thương tiếc của gia đình và học trò. Cho tới những giây  phút ấy, tôi cũng không tin vào mắt mình rằng người ông mà tôi yêu quý  nhất đã bỏ tôi mà đi. Còn lời hứa với tôi thì sao? Ông còn chưa thực hện  lời hứa với tôi mà đã ra đi như thế, tôi ghét ông lắm vì ông đã không  giữ lời hứa với tôi. 
 Sau này khi đã lớn, tôi mới biết ông  thực ra không thích ăn bánh mì, ông chỉ ăn vì nó giúp ông đỡ đau bụng  hơn mà thôi. Cái giá sách của ông nào là sách triết, nào là sách toán  các loại, nào là giấy khen, giờ nó đã đóng bụi hết cả. 
 Tôi tự nhủ với lòng mình rằng tôi sẽ cố  gắng học tốt để không phụ công lao của ông, tôi vẫn thường hay mượn sách  tham khảo từ giá sách của ông để tự học môn toán. 
 Vậy đấy, người ông cao cả của tôi, người  luôn hy sinh thầm lặng cho học trò cũng như cho gia đình, người đã  khiến tôi thêm trân trọng nghề giáo biết nhường nào… 
 Nhiều lúc bản thân tôi thấy rất ghen tỵ  với những người còn có ông bên cạnh, tôi chỉ mong các bạn hãy trân trọng  thứ tình cảm thiêng liêng đó mà biết quý trọng người ông của mình. 
------------------ 
 
 
 
 
Hôm qua là sinh nhật ông nội tớ! Ông mất khi tớ vừa tròn 6 tháng tuổi!  Ông mất khi tớ chưa kịp có những khái niệm hay nhận biết cụ thể về ông  nhưng tớ luôn có những cảm giác rõ ràng về ông qua những chuyện kể của  bà và mọi người trong gia đình. 
 
Người ta nói “sống gửi thác về”  và khi con người ta trở về với cát bụi thì người trần gian lấy ngày giỗ  để tưởng nhớ họ... Nhưng gia đình tớ hơi khác một chút, ngày giỗ đã đành  nhưng vào ngày sinh nhật của ông bà, hay bác tuy đã mất rồi nhưng cả  nhà đều làm gì đó để tưởng nhớ. 
 
Nếu ông còn sống thì lần này là  ngày sinh thứ 98 của ông, bố mẹ sửa lễ, còn tớ đi làm thật sớm để mua  hai chục sen thắp hương bàn thờ ông bà. Tớ cũng không biết có phải ông  nội thích hoa sen hay không, nhưng một năm trước khi bà mất, vào ngày  giỗ ông bà đã nhất định nói tớ phải tìm mua bằng được chục sen trắng  thắp hương ông... Tớ nhớ điều đó và hôm qua dậy thật sớm, mua hai chục  sen mang về nhà rồi mới vòng xe đi làm. Sáng sớm nay tớ nghe tiếng bố mẹ  trò chuyện trên tầng 4, khen rằng tớ mua sen đẹp quá, những cánh sen  trên bàn thờ ông bà đã xòe cánh và tỏa ngát hương... Tớ biết bố mẹ tớ  đang rất vui... 
 
Ông ngoại mất trước khi tớ ra đời 10 năm, ông nội  mất khi tớ được nửa tuổi… Ông ngoại là thầy giáo, còn ông nội là nhà  ngoại giao, đôi khi tớ ao ước lắm lắm rằng tuổi thơ của mình có cả hai  người ông dạy bảo. Tớ không có những phút được ông đưa đi chơi, được ông  dạy cho mọi điều trong cuộc sống. Tớ thèm cảm giác được có ông. Có ông  sẽ tuyệt thế nào nhỉ? Bố mẹ cả ngày bận rộn với công việc, bà có thời  gian trông nom các cháu nhưng có những phút bận cơm nước, anh chị em có  lúc còn phải học... vậy là trong gia đình đương nhiên ông sẽ là người có  nhiều thời gian nhất để “thủ thỉ” với cháu rồi. 
 
Và thế là tớ  thích tưởng tượng cảnh nếu từ nhỏ tớ còn cả ông nội và ông ngoại, tớ sẽ  hỏi ông những điều gì, ông sẽ trả lời tớ ra sao. 
 
Tớ thích tưởng tượng cảnh ông ngồi trên chiếc ghế sắt Liên Xô ở hiên nhà và đọc tờ báo Nhân Dân. 
 
Tớ thích tưởng tượng cảnh chiều chiều ông dạy tớ học bài, cho tớ đi Bách Thảo và nói cho tớ tên của từng loại cây. 
 
Tớ thích tưởng tượng cảnh ông bà hàng chiều dắt tay nhau sang nhà các con cháu chơi và trở về vào đúng giờ cơm tối... 
 
Hồi  học cấp I, có lần tớ phải ở nhà một mình, tớ rất sợ, và bạn có biết tớ  đã làm gì không? Tớ nhìn lên bàn thờ ông, và nghĩ rằng, đừng sợ, vì ông  luôn ở bên cạnh mình! Thấy bạn bè có ông đưa đi học, ông kể cho bao  nhiêu chuyện, dậy bao nhiêu điều thú vị... tớ ghen tỵ lắm. Tớ có bà,  điều đó đã là hạnh phúc hơn bao nhiêu người rồi, bà chăm sóc tớ từ nhỏ,  bà dậy tớ rất nhiều điều, nhưng vẫn khác lắm nếu tớ còn ông... 
 
Trong  cảm nhận và tưởng tượng của tớ, ông là một nhà ngoại giao tuyệt vời,  ông là người yêu nước, là người chịu hy sinh, là người chồng tình cảm,  là người cha tận tụy với 9 người con, người bố chồng luôn tâm lý với cô  con dâu là mẹ tớ, là người ông cực nghiêm khắc với các anh chị tớ... Ông  không nói nhiều, ông cười rất hiền, và ông biết không, ánh mắt ông  trong tấm ảnh trên bàn thờ đã tiếp sức cho tớ rất nhiều! 
 
 |  
  
 
		
		
		
 
  
 | 
 |   
 
    BÁO LỖI BÀI VIẾT
 Hãy gửi cốc trà đá cho TTB tài khoản ngân hàng phía dưới hoặc paypal : 
    paypalme/tuthienbao
 Giúp có kinh phí duy trì Free  
 
 
TÌM BÀI VIẾT KHÁC SEARCH TRÊN THANH TìM KIẾM PHÍA TRÊN WEB 
 
 
		
		
		
			
			
			
			
				 
			
			
			
			
			
			
			
				
			
			
			
		 
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
		
	
	
		
 
  	 	 
 
	
ADS
	
	
 
 
	
	
Miễn trừ trách nhiệm.NẾU CÓ ĐIỀU KIỆN HÃY MUA SÁCH ỦNG HỘ NHÀ XUẤT BẢN 
© Tuthienbao.com- TTB chúng tôi không cung cấp chức năng đăng ký thành viên để viết bài hay bình luận - Nếu có khiếu nại chung tôi sẽ xử lý.Mọi dữ liệu về diễn đàn trên website này đều được chúng tôi và các thành viên tham gia website tổng hợp từ  tất cả các trang website .Do đó, chúng tôi không chịu trách nhiệm về những dữ liệu được chia sẻ tại đây.Truyện Nội Dung được chia sẻ chỉ với mục đích giải trí, phi lợi nhuận. Mọi bản quyền thuộc về tác giả và nhà xuất bản gốc.Nếu có yêu cầu gỡ bỏ, xin liên hệ qua email
  
truyen tranh,
truyen tranh 8,truyen tranh hay,
truyen tranh online,
ebook,ebook ngon tinh,
van hoc lop 5,van hoc lop 6,van hoc lop 7,van hoc lop 8,van hoc lop 9,van hoc lop 10,van hoc lop 11,van hoc lop 12,
 
     | 
  
 
 
Powered by: vBulletin v3.8.2
 Copyright ©2000-2025, Jelsoft Enterprises Ltd.
 
	
	
		
	
	
 
      |