Truyện ngắn Tôi đi học của nhà văn Thanh Tịnh in trong tập Quê  mẹ,  xuất bản năm 1941. Đây là dòng cảm xúc của nhân vật “tôi” – tức là tác  giả, về những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường ba mươi năm về trước.
   Dòng cảm xúc được thể hiện theo trình tự thời gian. Tâm trạng nhân vật  phát triển song song cùng với các sự kiện đáng nhớ của ngày đầu tiên đi  học. Từ cảnh cậu bé được mẹ âu yếm dắt tay dẫn đi trên con đường tới  trường, đến cảnh cậu say mê nhìn ngắm ngôi trường; cảnh hồi hộp nghe  thầy gọi tên, lo lắng khi phải rời tay mẹ để cùng các bạn vào lớp nhận  chỗ của mình và học giờ học đầu tiên. Sự kết hợp hài hoà giữa bút pháp  tự sự, miêu tả và cảm xúc chân thành đã tạo nên tính trữ tình đậm đà của  thiên tự truyện.
Tác nhân gợi nhớ là khung cảnh thiên nhiên. Mùa thu thường đẹp và buồn.  Cảnh vật đã khơi gợi dòng hồi tưởng. Những chuyển biến của đất trời làm  cho tác giả nhớ về dĩ vãng xa xôi.
 Tác giả kể rằng hằng năm cứ đến cuối thu, khi lá vàng rơi và nhìn thấy  mấy em nhỏ rụt rè nấp dưới nón mẹ lần đầu tiên đi đến trường thì nhà văn  lại nhớ ngày đầu tiên đi học của mình. Sau mấy chục năm, tác giả – là  cậu bé ngày xưa vẫn nhớ như in: Buổi mai hôm ấy, một buổi mai đầy sương  thu và gió lạnh. Mẹ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi dẫn đi trên con đường  làng dài và hẹp.
  Dòng cảm xúc khởi nguồn từ tâm trạng bồi hồi và cảm giác mới mẻ trong  ngày đi học đầu tiên. Được mẹ mặc cho bộ quần áo mới, cậu bé thấy mình  đã là người  lớn, cho nên tất cả mọi thứ đều phải thay đổi. Ý nghĩ ngây  thơ và nghiêm túc của cậu học trò trong buổi đầu đi học hồn nhiên và  đáng yêu biết chừng nào! Chính suy nghĩ và cảm nhận ấy khiến cho điệu bộ  của cậu bé khác hẳn ngày thường. Mọi cử chỉ, hành động của cậu đều trở  nên lúng túng, vụng về. Trí óc non nớt của cậu không thể hình dung ra  được những điều gì xảy ra hằng ngày trong ngôi trường đẹp đẽ kia. Tâm  trạng lo sợ phập phồng, khao khát tìm hiểu, ước muốn được biết bạn, biết  thầy trong ngày đầu đi học giờ đây vẫn hiển hiện rõ nót trong kí ức nhà  văn. Ngỡ ngàng và tự tin, cậu bé nghiêm trang bước vào giờ học đầu tiên  của đời mình.
  Dòng cảm xúc của nhân vật “tôi” trong truyện ngắn Tôi đi học được tạo  nên từ cảm xúc trong sáng, hồn nhiên và bút pháp nghệ thuật miêu tả tâm  lí nhân vật tinh tế của nhà văn. Bằng câu chuyện của mình, Thanh Tịnh đã  nói thay tất cả chúng ta cái cảm giác kì diệu của buổi học đầu tiên đã  trở thành kỉ niệm đẹp đẽ, để lại ấn tượng sâu sắc trong cuộc đời mỗi  người.
  Bài văn đã gợi cho em nhớ lại buổi học đầu tiên của mình. Đêm hôm trước,  em sống trong tâm trạng nôn nao, háo hức. Có một điều gì đó lạ lắm,  quan trọng lắm đang xảy ra trong căn nhà bé nhỏ của em. Em đi học mà làm  như cả nhà cũng đi học. Mọi người thức rất khuya để chuyện trò, bàn bạc  xoay quanh việc đi học của em. Sáng hôm sau, mẹ đưa em tới trường Tiểu  học Nguyễn Công Trứ. Trước cổng trường đã có nhiều bạn nhỏ hớn hở bên  cạnh mẹ cha. Em cảm thấy trước mắt em cái gì cũng đẹp. Từ bầu trời trong  xanh, từ màu nắng tinh khôi, từ tiếng chim líu lo trên vòm lá bàng, lá  phượng… Tất cả đều mới lạ đối với em.
  Một hồi trống vang lên giòn giã. Phụ huynh trao con cho các thầy cô giáo  để nhận vào lớp Một. Em không khóc nhưng hai mắt đỏ hoe. Một nỗi xúc  động khó tả dâng lên trong lòng. Em bịn rịn rời tay mẹ, cùng các bạn xếp  hàng vào lớp.
  Tiếng trống khai giảng hôm ấy có cái gì đó rất đặc biệt. Dường như nó  vẫn đang vang vọng trong tâm tưởng em lúc này. Tiếng trống vang vang,  trầm ấm lạ lùng. Nó gợi cho em một niềm tự hào và phấn khích mà sau này  em mới hiểu rằng, sau tiếng trống ấy là bước ngoặt của cuộc đời em. Từ  đó, em bắt đầu một quãng đời học sinh trong sáng tuyệt vời.
  Cho đến bây giờ, những hình ảnh ấy vẫn hiện lên nguyên vẹn trước mắt em.  Nó đã trở thành kỉ niệm đẹp đẽ không thể nào quên của thời thơ ấu.
   Trong kí ức mỗi con người, những kỉ niệm vui buồn của tuổi học trò  thường được lưu giữ bền lâu hơn cả, nhất là ấn tượng về ngày đầu tiên đi  học. Thanh Tịnh bồi hồi nhớ về ngày ấy và tâm hồn ông vẫn rung động  thiết tha như thuở nào. Bằng ngòi bút giàu chất thơ, tác giả đã diễn tả  dòng cảm xúc này bằng nghệ thuật tự sự xen miêu tả và biểu cảm với những  rung động tinh tế. Bài văn đã gieo vào lòng người đọc một nỗi niềm bâng  khuâng khó tả. Chính vì vậy mà nó đã sống mãi trong trái tim bao thế hệ  bạn đọc hơn nửa thế kỉ qua.
“Hàng năm, cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có  những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mơn man của  buổi tựu trường…”, những câu văn ấy của Thanh Tịnh đã xuất hiện trên văn  đàn Việt Nam hơn sáu mươi năm rồi! Thế nhưng “Tôi đi học” vẫn là một  trong những áng văn gợi cảm, trong trẻo đầy chất thơ của văn xuôi quốc  ngữ Việt Nam. Không những thế, tác phẩm còn in đậm dấu ấn của Thanh Tịnh  – một phong cách trữ tình nhẹ nhàng, nhiều mơ mộng và trong sáng. Dòng  cảm xúc của nhân vật tôi trong truyện vẫn ắp đầy trong tâm trí ta những  nét thơ dại đáng yêu của trẻ thơ trong buổi đầu đến lớp. Trong chúng ta  ai cũng đã từng trải qua ngày tháng đầu tiên của tuổi học trò. Với Thanh  Tịnh, trường làng Mỹ Lí là một mảng ký ức nhiều lần từng trở đi trở lại  trong những trang viết của ông. Câu chuyện “tôi đi học” rất đơn giản,  nhưng làm xúc động tất cả những ai từng cắp sách đến trường. Giọng kể  chuyện bằng lối xưng hô trực tiếp “tôi” của nhà văn tạo cảm giác gần gũi  chân thực, như một bản tự thuật tâm trạng mà dường như mỗi người chúng  ta đều nhận ra mình trong đó. Nhà văn đã dẫn dắt chúng ta vào không gian  êm đềm của mùa thu, trong khung cảnh một buổi mai đầy sương thu và gió  lạnh, để trở về trên con đường làng dài và hẹp, để được sống lại cảm  giác của một cậu bé ngây thơ nép mình bên mẹ, chập chững những bước chân  đầu tiên đến trường. Cảm nhận về sự thay đổi không gian đã khắc ghi đậm  nét, bởi chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: hôm nay tôi đi học.  Chắc chắn, đó cũng là cảm giác của tất cả những ai đã, đang và từng đi  học. Hình ảnh ấy thật gần gũi với chúng ta, giống như lời một câu hát ta  đã từng quen thuộc “hôm nay em đến trường, mẹ dắt tay từng bước” (lời  bài hát Đi học của Minh Chính - Bùi Đình Thảo ). Cảm giác của cậu bé như  một con chim non vừa rời tổ, đang ngập ngừng những sải cánh đầu tiên,  có chút chơi vơi nhưng thích thú. Thật thú vị biết bao khi ta cùng chia  sẻ khoảnh khắc được cảm thấy mình trang trọng và đứng đắn của cậu bé.  Cảm giác ấy thực ra đã bắt đầu từ sự thay đổi đầu tiên mà cậu bé rất  hãnh diện vì đi học “oai” hơn nhiều với những trò thả diều hay ra đồng  nô đùa, dù rằng cậu vẫn có thể rất thèm được như thằng Quý, thằng Sơn để  được tự do bay nhảy. Bởi lẽ đi học là được tiếp xúc với cả một thế giới  những điều mới lạ: quần áo mới, sách vở mới, thậm chí oai hơn là được  cầm …bút thước mà không để lộ vẻ khó khăn gì hết. Bởi chưa là người thạo  nên cậu bé phải ganh tị và thèm muốn được như chúng bạn. Trường học quả  là một thế giới tôn nghiêm khiến cho cậu bé phải lo sợ vẩn vơ khi ngắm  nhìn và bước chân vào cái nơi vừa xinh xắn vừa oai nghiêm như cái đình  làng Hoà Ấp . Cái – đình – làng là nơi chỉ dành cho quan viên chức sắc,  những người lớn mới được vào. Trường Mỹ Lí có lẽ chỉ dành cho người  thạo, còn một cậu bé bước vào sẽ bị choáng ngợp trước vẻ oai nghiêm của  nó, nên cảm giác hồi hộp là điều không tránh khỏi. Cảm giác được thấy  mình trở nên quan trọng hơn cũng khiến cậu trở nên lúng túng. Không phải  chỉ có cậu, mà đó cũng là tâm trạng chung của các cậu trò nhỏ: “Họ như  con chim non đứng bên bờ tổ, nhìn quãng trời rộng muốn bay, nhưng còn  ngập ngừng e sợ.”. Thật thú vị khi ta được biết cảm giác thèm vụng và  ước ao thầm được như những người học trò cũ. Có lẽ khi nhớ lại ngày đầu  đi học ấy, nhà văn vẫn chưa hề quên những bước chân run run buổi đầu  đời, như lần đầu tiên khám phá ra một thế giới lạ: cái gì cũng to, đẹp  và trang trọng. Có lẽ trong đời cậu bé, chưa có lúc nào được tiếp xúc  với nhiều người lạ đến thế. Nhất là lại có một ông đốc trang nghiêm nhận  học sinh vào lớp. Trong tâm trí của cậu cũng như bạn bè đồng trang lứa,  đó là thời khắc hết sức trịnh trọng, khiến tim như ngừng đập, quên cả  sự hiện diện của người thân và “tự nhiên giật mình và lúng túng” khi  được gọi đến tên. Dẫu cho ông đốc trường Mỹ Lí đã đón các cậu bằng lời  nói sẽ, bằng cặp mắt hiền từ và cảm động thì cũng không đủ giúp các cậu  vượt qua phút hồi hộp và căng thẳng. Đoạn văn tái hiện không khí ấy của  Thanh Tịnh cũng không giấu được nụ cười hóm hỉnh với kỷ niệm đầu đời  đáng nhớ, sau lời dặn của thầy đốc “các em đều nghe nhưng không em nào  dám trả lời. Cũng may đã có một tiếng dạ ran của phụ huynh đáp lại”.  Những dòng cảm xúc khó diễn tả đã được nhà văn thuật lại một cách sinh  động khiến cho mỗi một ai khi đã lớn khôn hơn đọc lại không khỏi bật  cười trước những tiếng khóc của các cậu bé lần đầu tiên chính thức không  còn được ở bên cạnh người thân, bước vào một nơi lạ lùng mới mẻ như  trường học: “Không giữ được chéo áo hay cánh tay người thân, vài ba cậu  đã từ từ buớc lên đứng dưới hiên lớp […]Một cậu đứng đầu ôm mặt khóc.  Tôi bất giác quay lưng lại rồi dúi đầu vào lòng mẹ tôi nức nở khóc theo.  Tôi nghe sau lưng tôi, trong đám học trò mới, vài tiếng thút thít đang  ngập ngừng trong cổ”. Nhưng cũng rất nhanh chóng, nỗi sợ hãi ban đầu qua  đi khi cậu bé được chính thức bước vào trong lớp học. Cặp mắt tò mò cảm  nhận một thế giới mới mà cậu bé bây giờ thấy lạ lạ và hay hay, để rồi  sau đó tự nhiên lạm nhận là vật của riêng mình. Hoá ra đi học cũng không  đáng sợ để cho cậu bé nhanh chóng nguôi ngoai cảm giác chưa bao giờ tôi  thấy xa mẹ tôi như lần này. Trường làng Mỹ Lí cũng giống như đồng làng  Lê Xá mà thôi, cũng có những người bạn tí hon. Cảm giác rất tự nhiên ấy  chính là vì cậu bé lại được hoà vào thế giới của riêng những cậu học  trò, vẫn được có những phút ước ao riêng tư với niềm vui thơ bé. Đoạn  văn kết lại tác phẩm thật đẹp trong hình ảnh liên tưởng : “Một con chim  con liệng đến đứng bên bờ cửa sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay  cao”. Cánh chim của đồng nội đã đến với lớp học để làm sống lại kỷ niệm  những hôm đi chơi suốt cả ngày, để lại trở về bao hình ảnh quen thuộc  của cánh đồng lúa hay bên bờ sông Viêm. Con chim con ấy cũng chính là  hình ảnh cậu bé buổi đầu đến lớp rụt rè để một mai sẽ được bay cao vào  khung trời cao rộng. Nhưng trước mắt cậu bé giờ đây là phấn trắng, bảng  đen và nét chữ của thầy, để cậu lại nghiêm chỉnh lần đầu trong đời, thể  hiện tư cách cậu học trò ngoan: “Tôi vòng tay lên bàn chăm chỉ nhìn thầy  viết và lẩm nhẩm đánh vần đọc: Bài viết tập: Tôi đi học”. Một trang vở  mới sẽ in những nét chữ đầu tiên đầy hứa hẹn cho một tương lai đang mở  ra với những bé thơ. Ta nhận ra trong mỗi lời văn của Thanh Tịnh một sự  trìu mến đặc biệt dành cho những suy nghĩ và cảm xúc của nhân vật “tôi”.  Bởi lẽ, đó chính là kỷ niệm đầu đời của nhà văn ,gắn với thế giới học  trò mở ra bao ước vọng. Giọng văn nhẹ nhàng, hình ảnh khắc họa còn tươi  rói bao nhiêu ký ức đầu đời đã làm nên chất thơ lan tỏa trong toàn bộ  truyện ngắn. Truyện ngắn Tôi đi học của Thanh Tịnh còn đọng mãi trong ta  kỷ niệm đầu đời trong sáng hồn nhiên, ghi lại khoảnh khắc thật đẹp  trong tâm hồn tuổi thơ. Những trang văn tinh tế, giàu sức biểu cảm sẽ  còn làm biết bao thế hệ học sinh xúc động.