


I. KIẾN THỨC CƠ BẢN 
 1. Giắc Lân-đơn (1876-1916) là một nhà văn Mỹ. Ông sinh ở Xan  Phran-xít-xcô và đã từng trải qua một thời thơ ấu rất vất vả, từng phải  làm nhiều nghề để sinh sống. Sau đó ông vào học ở trường đại học  Bớc-cơ-li và bắt đầu sáng tác truyện ngắn đăng trên tờ báo sinh viên.
 Giắc Lân-đơn nổi tiếng với các tác phẩm: 
Tiếng gọi nơi hoang dã (1903)
, Mác-tin I-đơn (1909)
, Sói biển (1904)
, gót sắt (1907)…
 2. 
Con chó Bấc là đoạn trích trong truyện ngắn rất nổi tiếng 
Tiếng gọi nơi hoang dã của  nhà văn Mĩ Giắc Lân-đơn. Trí tưởng tượng cực kì phong phú đã giúp nhà  văn dựng lên bức chân dung sinh động về một con chó làm nghề kéo xe.  Đằng sau bức chân dung ấy, người ta thấy rất rõ toàn cảnh nước Mĩ trong  thuở ban đầu, khi nền văn minh mới sơ khai.
 3. Đoạn trích có thể chia làm ba phần :
 - Mở đầu (đoạn 1).
 - Tình cảm của Thoóc-tơn đối với Bấc (đoạn 2).
 - Tình cảm của Bấc đối với Thoóc-tơn (còn lại).
 Trong ba phần trên, phần thứ ba dài hơn cả. Điều đó cho thấy mục đích  chính của tác giả là kể chuyện con chó Bấc và miêu tả tình cảm của nó  đối với chủ.
 4. Thoóc-tơn đối xử vs nx con chó của anh, đặc biệt là đối với Bấc  “như là con cái của anh vậy”. Cả trong suy nghĩ và trong hành động, anh  không coi Bấc chỉ là một con chó mà là người bạn đồng hành, là bạn bè  của anh.
 Có thể coi Thoóc-tơn là một ông chủ lý tưởng. Nhà văn đã so sánh  Thoóc-tơn với các ông chủ khác (thẩm phán Mi-lơ và những đứa con của ông  ta). Nếu như những người khác chăm sóc chó chỉ như một nghĩa vụ thì  Thoóc-tơn thực sự chăm sóc Bấc như chăm sóc một người bạn. Điều đó được  thể hiện ngay trong cách Thoóc-tơn biểu hiện tình cảm với Bấc: chào hỏi  thân mật, túm chặt lấy đầu Bấc rồi dựa vào đầu mình, đẩy tới đẩy lui,  trong tiếng rủa âu yếm “rủ rỉ bên tai”, trong tiếng kêu đầy vẻ ngạc  nhiên: “Trời đất! Đằng ấy hầu như biết nói đấy!”. Những biểu hiện đó cho  thấy Thoóc-tơn đúng là một ông chủ đặc biệt, rất coi trọng tình cảm,  ngay cả đối với những con vật của mình.
 5. Những sự việc hằng ngày diễn ra trong mối quan hệ giữa Thoóc-tơn  và Bấc được tác giả kể lại rất giản dị nhưng có sức hấp dẫn thật đặc  biệt. Những cử chỉ, hành động được miêu tả xen kẽ với những chi tiết cụ  thể, sinh động cho thấy tình cảm của Thoóc-tơn dành cho Bấc đã vượt qua  mối quan hệ chủ tớ thông thường. Anh chăm sóc những con chó “như thể  chúng là con cái của anh vậy”. Bấc vốn là một con chó thông minh, nó  hiểu những cử chỉ của chủ có ý nghĩa như thế nào, bởi vậy, nó cũng đáp  lại bằng một tình cảm chân thành nhưng không kém phần  nồng nhiệt. Bản  thân nó quá đỗi vui sướng, đến độ “tưởng chừng như quả tim mình nhảy  tung ra khỏi cơ thể vì quá ngây ngất”. Mỗi cử chỉ của Bấc cũng thể hiện  quá nhiều ý nghĩa khiến cho Thoóc-tơn cũng như muốn kêu lên, tưởng như  con chó đang nói với anh bằng lời chứ không phải chỉ qua hành động.
 Cách biểu lộ tình cảm của Bấc cũng rất khác thường. Cái cách nó ép  hai hàm răng vào tay chủ một lúc lâu cho thấy tình cảm của Bấc dành cho  Thoóc-tơn mãnh liệt đến mức nào. Mặt khác, nó lại không hề vồ vập, săn  đón như những con chó khác mà chỉ lặng lẽ tôn thờ, quan sát chủ theo một  cách rất riêng mà chỉ nó mới có thể bộc lộ như vậy. Sự giao cảm bằng  ánh mắt giữa nó và Thoóc-tơn đã nói lên tất cả sự ngưỡng mộ, thành kính,  tình thương yêu của Bấc đối với người chủ mang trong mình những tình  cảm mà trước đó nó chưa từng cảm nhận được bao giờ.
 Sự gắn bó về tình cảm giữa Bấc và chủ được thể hiện sâu hơn trong  phần cuối của đoạn trích. Càng yêu chủ bao nhiêu thì Bấc lại càng sợ mất  bấy nhiêu. Bởi vậy, nó luôn bám theo Thoóc-tơn và không rời anh nửa  bước. Chi tiết Bấc không ngủ “trườn qua giá lạnh đến tận mép lều, đứng  đấy, lắng nghe tiếng thở đều đều của chủ…” rất sống động, có sức diễn tả  lớn hơn cả những lời giãi  bày trực tiếp, nó biểu  hiện khả năng quan  sát và miêu tả rất tinh tế của tác giả.
 6. Sức hấp dẫn của đoạn trích này nói riêng và cả truyện ngắn 
Tiếng gọi nơi hoang dã nói  chung đối với bạn đọc còn ở ý nghĩa xã hội sâu sắc mà nó đã gợi lên.  Trong cuộc đua tranh khốc liệt để giành giật của cải, giành giật sự sống  của con người, mọi quan hệ tình cảm đều bị đẩy xuống hàng thứ yếu. Tình  cảm, lòng yêu thương sâu sắc giữa Bấc và Thoóc-tơn là lời ca ca ngợi  những tình cảm nhân hậu, cao quý, kêu gọi con người hãy tạm gác lại  những đam mê vật chất để hướng đến một cuộc sống tốt đẹp, có ý nghĩa  hơn.
 Trong truyện, nhà văn không nhân hoá Bấc theo kiểu La phông-ten (một  nhà văn viết truyện ngụ ngôn nổi tiếng). Ông miêu tả con chó như nó vốn  có, như những gì bạn đọc có thể hình dung về nó. Tuy vậy, dường như ông  đã hiểu thấu “tâm hồn” con chó nên đã miêu tả nó cực kỳ sinh động qua  những suy nghĩ, cử chỉ, hành động… Điều đó cho thấy trí tưởng tượng  tuyệt vời, xuất phát từ những tình cảm chân thành, tha thiết của ông đối  với loài vật.
 
II. RÈN LUYỆN KĨ NĂNG
 Tóm tắt:
 Đoạn trích có thể chia làm ba phần:
 - Mở đầu (đoạn 1);
 - Tình cảm của Thoóc-tơn đối với Bấc (đoạn 2);
 - Tình cảm của Bấc đối với Thoóc-tơn (còn lại).