Hồi 1 Quái hiệp một lòng vì chủ nhân 
Quyết cứu thiếu chủ cầu tuyệt nghệ  Sắc chiều ảm đạm vào một chiều cuối thu. Một ngọn cô phong sừng sững  vươn cao trơ trọi giữa một bình nguyên rộng lớn, khiến cảnh trời thêm  phần ảm đạm. Thê lương hơn nữa, là một bóng người đang cô đơn lầm lũi,  tiến dần trên ngọn cô phong. 
Mải miết đi, người cô độc khách này  cứ men theo đường núi nhỏ, dọc theo triền núi dốc đứng Gió thu từng cơn,  từng cơn thổi vào dáng người đang đi xiêu vẹo này. Khiến cho việc leo  núi càng thêm phần khó khăn hơn. 
Sau mỗi cơn gió thổi thốc vào mặt,  người khách cô độc này lại sửa qua chiếc khăn đang che kín gương mặt. Vì  dẫu có che kín đến mấy, chiếc khăn vẫn bị tuột ra trước sức thổi của  những cơn gió lốc cuối thu này. 
Những lúc đó, những lúc mà chiếc  khăn che mặt bị tuột ra đó, người tinh mắt sẽ nhận ra một gương mặt hốc  hác vì đói và mệt. Một gương mặt đã sạm đen vì sương gió và vì cái nắng  trên đường vạn dặm. 
Cô độc khách này đi đâu? Sao lại  lang thang ở ngọn cô phong này vào lúc trời đã về chiều? Muốn leo lên  núi ư? Cô độc khách không biết rằng muốn leo lên một ngọn núi cao, vào  tiết trời mùa thu thì phải khởi hành vào lúc sáng sớm ư?
 Chỉ khởi hành vào những lúc tinh  mơ, mới tránh được những cơn gió hung hãn luôn luôn xuất hiện vào những  lúc chiều xuống. Và chỉ xuất phát vào những lúc trời sáng mờ sương thì  khách nhàn du mới đến được đỉnh núi vào lúc trời chưa tắt nắng. 
Thêm nữa, bất kỳ người hiệp hộ nào  chuyên đi săn bắn ở vùng cao đều hiểu rằng: gió mùa thu vào lúc đầu ngày  luôn luôn thổi thốc ngược lên cao. Và ngược lại, vào lúc cuối ngày theo  triền núi, theo từng khe đá mà cuốn ngược trở xuống như muốn quét sạch  những gì là nhơ bẩn khỏi thân núi.
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD