Hồi 1    Hoài kinh kỳ đồng 
Một buổi sáng nọ, mặt trời mới mọc.  Trước căn nhà là của lão tiều phu, một thiếu niên tuổi trạc mười ba,  mười bốn, mặt rất thanh tú. Tay cầm một cuốn sách mỏng, đang ngồi ở dưới  mái hiên, vừa xem vừa đọc. Thiếu niên ấy bỗng ngửng đầu lên, mặt lộ vẻ  thắc mắc. 
Đôi lông mày kiếm cứ rung động hoài,  hình như chàng đang nghĩ ý nghĩa của của những câu văn viết ở trong  sách. Trong căn nhà lá bỗng có tiếng rên rỉ khẽ vọng ra. Nghe thấy tiếng  kêu ấy, thiếu niên tỏ vẻ lo âu ngay, vội vàng đứng dậy đẩy cửa đi vào  trong nhà, vừa đi Chàng vừa lẩm bẩm nói :
 - Ông ta... không biết bị bệnh gì  mà đã ba hôm trời rồi mà chỉ thấy càng ngày càng trầm trọng thêm... Đồ  đạc ở trong căn nhà lá ấy rất giản dị, chỉ có một cái giường nằm được  hai người với một cái bàn gỗ nho nhỏ thôi, đến ghế cũng không có nốt.  Thiếu niên từ từ tới trước giường, với giọng dịu dàng nói : 
- Ông đã thấy đỡ tí nào chưa? Lão  tiều phu nằm trên giường sắc mặt nhợt nhạt, nếp nhăn lại càng rõ rệt hơn  lúc y lên trên đỉnh núi Thiên Sơn, nên trông y càng già thêm. Y khẽ ho  một tiếng rồi đáp :
 - Không sao cả Vân nhi, cháu đừng  lo. Cháu hãy ngoan ngoãn cho ông chén nước. Thiếu niên đang cầm cuốn  sách mong mỏng, nghe nói vội đặt cuốn sách xuống giường, rồi đi ngay vào  phía trong nội thất... 
Chàng đang rót nước, bỗng nghe thấy  người ông kêu la một tiếng rùng rợn, chàng lo âu và hoảng sợ đến rớt cả  cái chén xuống đất. Chén ấy liền vỡ tan. Chàng vội chạy ngay ra nhà  ngoài, đến trước giường của lão tiều phu. 
Chàng thấy ông mình tay cầm cuốn  sách mong mỏng kia, chân tay mình mẩy run lẩy bẩy, mặt càng nhợt nhạt  đáng sợ thêm. Chàng cả kinh với giọng thất thanh vội hỏi : - Ông... làm  sao thế?
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD