Tham khảo 
Chú bé Hồng trong Trong lòng mẹ chính là nhà văn Nguyên Hồng thuở  thiếu thời, phải chịu nhiều cay đắng trong cảnh nghèo khổ và mồ côi. Tập  hồi kí Những ngày thơ ấu của ông rất xuất sắc. Đoạn văn trích trên đây,  dù chỉ phác qua một cảnh nhỏ, cũng cho ta thây nỗi lồng đau khổ của bé  Hồng trong những ngày xa mẹ, sống nhờ và niềm sung sướng tột độ trong  giây phút gặp lại mẹ – người mẹ yêu quý, đáng thương nhất của mình, bây  lâu chờ mong, khao khát.
 Bé Hồng thương yêu mẹ sâu sắc. Mặc dù gần một năm trời sông bơ vơ đói  rách giữa thái độ ghẻ lạnh và nhất là những lời lẽ cay nghiệt của người  cô nói xấu mẹ mình, lòng yêu thương mẹ của Hồng không vì thế mà suy  giảm. Ngược lại, bé càng thông cảm với mẹ hơn. Hồng đã rất sớm nhận ra  cái bâ’t công của cổ tục làm khổ nhục mẹ mình và xót xa mẹ đến “cổ họng  nghẹn ứ” muốn “vồ ngay lấy mà cắn, mà nhai, mà nghiền cho kỳ nát vụn mới  thôi” cái cổ tục ấy nếu như nó cụ thể như hòn đá, cục thủy tinh. Lòng  thương yêu, kính trọng mẹ đã giúp Hồng trước sau nhận rõ ác ý của người  cô cay nghiệt vẫn thấy mẹ mình phải được che chở phải được sống đàng  hoàng giữa cuộc đời. Trong lòng chú bé, nguyên vẹn người mẹ rất đáng  yêu, rất đẹp với “gương mặt vẫn tươi sáng, đôi mắt trong và nước da mịn…  tươi đẹp như thuở cồn sung túc”. Trong sâu thẳm cảm giác vẫn nguyên sự  ấm áp “mơn man khắp da thịt”, “hơi quần áo… hơi thở ở khuôn miệng xinh  xắn nhai trầu phả ra thơm tho lạ thường”, sau bây lâu xa vắng, giờ lại  được ngồi gọn trong lồng mẹ. Giây phút thiêng liêng đến xúc động!
    Chính vì rất yêu thương mẹ và trong lòng bao giờ cũng chỉ thây cổ mẹ  là gần gũi, thương xót mình nhất, nên bé Hồng luôn cảm thấy buồn tủi  trong cảnh sống nhờ. Trước thái độ miệt thị của người cô, Hồng “im lặng,  cúi đầu xuống đất, lồng  thắt lại, khóe mắt cay cay”, có lúc “nước mắt  tôi đã ròng ròng…” khi người cô cứ
 xiết mãi nỗi đau ấy. Ngay cả lúc bất ngờ gặp mẹ, nỗi mừng của Hồng  cũng chất chứa cái tủi, khiến chú “òa lên khóc, rồi cứ thế nức nở” trong  lòng mẹ.
Một chuỗi ngày nén yêu thương, tủi hờn cũng là chuỗi ngày Hồng khao khát  muốn gặp mẹ. Nỗi khao khát ây thể hiện rõ trong bước chạy “ríu cả chân  lại” của chú bé. Nỗi khao khát ấy khiến chú bé hình dung đến sự tuyệt  vọng ghê gớm của người đi giữa sa mạc gặp ảo ảnh dòng nước, nếu bị nhận  lầm dáng mẹ. Cảm giác ấm áp sung sướng tuyệt vời “đã bao lâu mất đi bỗng  lại mơn man khắp da thịt” khi được trong lòng mẹ, cho ta thây nỗi khao  khát ấy cụ thể, xúc động biết chừng nào.
 Phải như bé Hồng trong phút lăn vào lòng mẹ, “được bàn tay mẹ vuốt ve  và gãi rôm ở sống lưng cho”, mới cảm thấy hết một nỗi “êm dịu vô cùng”  mà chỉ mẹ mới có thể cho ta.
 Chúng ta, ít người rơi vào cảnh đời cay đắng ấy, vì có mẹ chăm sóc,  che chở, âu yếm. Em cũng may mắn như thế. Chính vì thế mà em cảm thương  nỗi đau của thuở nhỏ Nguyên Hồng, nỗi đau của thân phận sông bơ vơ đầy  tủi nhục, thèm khát tình thương. Qua tâm trạng của chú bé Hồng, em hiểu  hơn những bạn , nhỏ vì chiến tranh, vì thiên tai phải mất cha mẹ, họ khổ  đau biết chừng nào. Dù xã hội, bà con có cưu mang, nuôi ăn học nhưng  làm sao lấp nổi nỗi cô đơn, buồn tủi trong lòng những đứa con xa mẹ, mất  mẹ. Nỗi đau ấy đeo đẳng con người suốt một đời. Và cũng suốt một đời,  tìm đâu thấy bàn tay quen thuộc vuốt ve âu yếm, lời ngọt ngào, trách  mắng mến yêu, ruột thịt chỉ có ở mẹ. Hình ảnh và tâm sự của bé Hồng đã  xúc động lòng em, khiến em thấy đầy đủ mọi niềm vui của mình được sông  có mẹ là rất quý báu.