NÓI VỚI CÁC CON TÔI ĐÂY VỀ CUỐN SÁCH NÀY Khánh, Khoa và Khải! Năm nay là  năm 1977 Bố bốn mươi mốt tuổi. Khánh mười lăm, Khoa mười ba. Còn Khải  mới lên một. Nhìn vào khoảng cách tuổi các con cũng biết được sự biến  đổi của đất nước, của đời bố mẹ trong những ngày qua. Trải ba mươi năm  chiến tranh, nay đất nước vẹn tròn. Vào một đêm, rồi hai đêm, rồi ba đêm  dưới ánh điện vàng vọt,bố có thì giờ ngồi kể chuyện. Nhưng một điều bố  thấy: khi nghe đến chuyện tuổi thơ của bố thì Khánh chớp chớp mắt, rồi  mắt đỏ lên; đang nói nhiều, trở thành im lặng, đang nghịch ngợm rong  chơi trở thành hiền hậu chuyên cần; bài tập nham nhở trở thành chỉn chu;  đang ăn mặc lôi thôi diêm dúa trở thành gọn gàng, giản dị... Còn Khoa,  vốn đã học giỏi, nết tốt, khi nghe chuyện, đã im lặng lại im lặng hơn,  miệng cắn móng tay, đôi mắt to hơi lồi nhìn chằm chằm vào khoảng không.  Khoa ít nói, không nói dối, vùi đầu vào bài vở, xem sách và khi nói thì  hùng hồn, khúc triết, hấp dẫn, trong sáng. Còn Khải, nằm ngửa, miệng  nhoẻn, chân đập xuống giường bành bạch, chả hiểu cậu ta có thích những  chuyện này không? Chắc khi biết nghe chuyện, nó sẽ thích cũng nên. Bố  được đẻ ra ở một xóm nghèo, trong làng trại trương Bắc Ninh. Nơi ấy các  con thường gọi là quê nội. Các con sinh ra trong một thành phố lao động.  Ấy thế mà vì sao các con lại đồng cảm đến mức vậy? Ví thử các con được  sinh ra ở những làng quê lam lũ thì sao? Các con giục bố viết ra, viết  nhanh để các con đọc lại nhiều lần. Chao ơi! Các con của bố. Một yêu cầu  chính đáng và da diết. Trong khi một số nhà văn, nhà thơ ở Tạp chí Văn  nghệ Quân đội, nơi bố ở, người ta sáng tác bằng máy rào rào. Bố đang  viết dở cuốn sách về biển là một yêu cầu trong kế hoạch cũng không kém  phần xúc động. Nhưng hễ hở giờ ra là bố nghĩ đến viết cho các con. Khi  đặt bút thì bị lôi cuốn ngay. rưng rưng. Thế ra “đứa con ngoài kế hoạch”  lại có thể, rất có thể thông minh, tài giỏi lớn lao hơn đứa con nằm  trong kế hoạch, được đón đỡ, được nuôi nấng hậu hĩnh
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD