
Con đường cái chạy bao quanh ngôi làng tĩnh mịch từ lâu đã không còn dấu  chân người và xe qua lại, đâu đây mùi tử khí ngùn ngụt toả ra.
Không ai còn nhớ rõ, từ lúc nào, chiếc xe hơi cuối cùng đi qua trên con  đuờng đã khô nẻ đó nữa. Đấy là một ngôi làng đã chìm vào quên lãng mà  ngay cả Chúa cũng đã xoá tên, nó già nua, tiều tuỵ và cũng đã kiệt cùng  hy vọng như một thây khô, già nua thoi thóp hơi tàn.
Bầu trời đỏ thẫm một màu máu chụp xuống ngôi làng, cái màu đỏ rợn người  đó như muốn nuốt lấy ngôi làng đang lê lết sự sống trên bãi đời hoang  vắng. Trên vệt đất bằng, khô cháy thấp thoáng bóng người lúc ẩn lúc  hiện, dưới ánh tà dương, nó vật vờ như u hồn người chết thảm. Nó lao đi  như điên dại với chiếc bút vẽ và giấy trắng trong tay, tiếng thở nặng nề  hổn hển cứ vang vang dưới cánh đồng khô nứt.
Nó muốn truy tìm một người, một người mà nó đã mất công truy tìm từ rất lâu rồi !
Trong lúc lao chạy, hắn cảm thấy từng cơn đau dưới hai bàn chân trần,  bỗng môt gót chân hắn bị rách toạc ra và hắn ngã quỵ xuống đất. Quay đầu  nhìn lại gót chân, hắn chỉ thấy một vật hình dạng giống như nắm đấm bàn  tay đang gò lấy gót chân mình.
"Anh! Là anh à?" Hắn vội la lên.
Vết thương hình nắm đấm vẫn im thin thít chẳng chút phản ứng gì, vẫn cứ  nắm chặt gót chân hắn, yết hầu hắn như có vật gì đang chạy tứ tung trong  đó, hai cánh tay bỗng nhiên nắm chặt lại. Hắn vội vã lao tới đám cỏ rậm  phía trước mặt, ra sức lần mò tìm kiếm chủ nhân của bàn chân khô không  khốc đó. Dù đó là một thây người, thì hắn vẫn cứ muốn tìm cho bằng đuợc  chủ nhân của cánh tay kia.
Trong thoáng chốc, nỗi thất vọng đã bao phủ tâm hồn hắn, hắn gục quỵ  xuống đất rồi cười gằn trong nỗi sợ thất thanh. Hoá ra, chẳng phải bàn  tay ai buộc chân hắn cả, đó chỉ là một sợi dây cát đằng đã khô mà thôi.
Trên đầu hắn vụt qua mấy con quạ đen, "quác" một tiếng ai oán ghê người,  tiếng kêu như xé toang bầu trời đỏ ối. Sau trận cười gằn thảm thương đó  hắn ậm ừ mấy tiếng rồi vội vàng nhặt lấy chiếc bút vẽ và mảnh giấy  trắng đang nằm bên mình lên, vội vàng vẽ cảnh đám cỏ hoang rậm rạp trước  mặt.
Mấy sợi gân xanh trên trán hắn lại nỗi lên, từ đôi mắt đỏ ngầu những  đường mạch máu giờ đã lộ ra vẻ chú tâm cao độ, bàn tay phải như đuợc  điều khiển bởi bàn tay quỷ thần nằm ngoài tầm kiểm soát của ý chí, thế  là hắn cứ cặm cụi vẽ một cách máy móc cảnh vật trước mắt.
Sau khi vẽ xong, hắn bỗng thấy tim đập liên hồi, hắn há mồm thở dốc  giống như vận động viên chạy đua vòng cuối. Sau một hồi, hơi thở đã trở  lại bình thường, hắn nhìn lại bản vẽ vừa phác thảo trong tay... "Không  có ! Không có...
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD