Lông-gren là thuỷ thủ của con tàu “ô-ri- On” chở được ba trăm tấn. Anh  đã làm việc trên con tàu đó mười năm và gắn bó với nó có lẽ còn thân  thiết hơn là con với mẹ. Nhưng cuối cùng thì anh phải bỏ con tàu.
Chuyện xảy ra như thế này. Vào một trong những chuyến về thăm nhà hiếm  hoi, anh không thấy chị Mê-ri, vợ anh, từ xa đứng trên ngưỡng cửa vẫy  vẫy tay, rồi sau đó chạy tới đón anh, thở hổn hển chừng như đứt hơi. Bên  chiếc giường trẻ con - đồ vật mới trong căn nhà nhỏ của Lông-gren - anh  chỉ thấy bà hàng xóm với dáng vẻ đầy xúc động.
- Đã ba tháng rồi tôi phải chăm sóc nó đấy, - bà hàng xóm nói, - anh hãy nhìn con gái anh đi!
Lông-gren lặng người, cúi xuống đứa trẻ tám tháng đang chăm chăm nhìn bộ  râu dài của anh, rồi anh ngồi xuống, đầu cúi, tay vân vê bộ râu. Râu  anh ướt đầm vì mưa.
- Mê-ri chết bao giờ hở bác? - anh hỏi.
Người đàn bà kể lại câu chuyện buồn thảm, chốc chốc dừng lại nựng đứa bé  và qua? quyết rằng Mê-ri đã được lên thiên đường. Khi Lông-gren biết rõ  câu chuyện thì thiên đường đối với anh chẳng sáng sủa hơn nhà chứa củi  là bao nhiêu, và anh nghĩ rằng nếu như bây giờ có ca? vợ anh thì ánh lửa  của chiếc đèn nhỏ có thể là một niềm vui không gì thay thế được đối với  người phụ nữ đã đi vào xứ sở huyền bí.
Chừng ba tháng trước, người mẹ trẻ gặp phải chuyện không may. Hơn nửa số  tiền Lông-gren để lại, Mê-ri đã tiêu tốn vào việc chữa chạy sau lần đẻ  khó, vào việc chăm sóc sức khoẻ cho đứa trẻ sơ sinh. Thêm nữa, Mê-ri lại  đánh mất một số tiền tuy không nhiều nhưng rất cần cho cuộc sống của  hai mẹ con. Hoàn cảnh khó khăn đó đã buộc Mê-ri phải đến nhà Mê-néc vay  tiền. Mê-néc là chủ quán rượu, có một cửa hàng tạp hoá nhỏ. Y được coi  là kẻ giàu có.
Mê-ri đến nhà y vào lúc sáu giờ tối. Gần bảy giờ, bà hàng xóm gặp chị  trên đường đến thị trấn Li-xơ. Mê-ri vừa khóc vừa buồn bã kể rằng chị  phải đi lên phố để cầm chiếc nhẫn cưới. Chị nói thêm rằng Mê-néc đồng ý  đưa tiền cho chị, nhưng đòi chị phải yêu hắn. Mê-ri đành về không.
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD