Tìm kiếm chủ đề bài viết ở đây trước khi hỏi TTB -Tìm bằng tiếng việt có dấu càng chính xác-Ví Dụ:Đánh vào Hwang mi ri để tìm truyện tác giả này
 
Hãy ủng hộ mua bất kỳ sản phẩm trên shopee.vn truy cập Vào Đây tìm sản phẩm rồi mua, mỗi lượt mua đều giúp duy trì website hoạt động miễn phí
KHÔNG XEM ĐƯỢC ẢNH TRUY CẬP ĐỔI DNS CLICK VÀO ĐÂY 
 
   	  	 
 
 
		 
	 
 
  
	
	
		
	
	
	| 
		
		 
			
				23-10-2012, 06:07 PM
			
			
			
		 
	 | 
 
	
		
        
        
		
		        
 
                                |   	
                              
				
 				 Đầy Tớ Của Nhân Dân 
	
                 
 Facebook: https://www.facebook.com/tuthienbaocom 
		
 | 	
	
			
			 | 
	
			
	
                              
					  
					
					
					
				
			 | 
		  |  
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				 
				Cảm nghĩ về mái trường thân yêu
			 
			 
			
		
		
 
 
 
 
 
 
 
 
 
BÀI THAM KHẢO 2 
Với tuổi học trò, ai cũng có cái nao nao của buổi tựu trường. Nhưng  lần này, tôi tự nhiên thấy lạ: lần đầu tiên tôi đến với mái trường trung  học cơ sở. Bao nhiêu niềm vui, sự hãnh diện và cả sự rụt rè bỡ ngỡ cứ  xen lẫn trong tôi với những ấn tượng sẽ đọng lại mãi trong lòng . 
 Ngày đầu tiên đến trường – đó là một ngày nắng ấm, khí trời dìu dịu  êm ái, theo sự thông báo của nhà trường, tôi đã chuẩn bị đủ tất cả mọi  thứ nào là quần áo, giày dép, tập sách,… Nhưng  lòng tôi vẫn cứ xôn xao khó tả. Bởi trước mắt tôi lúc này là một khung  trời mới: bạn bè, thầy cô, trường lớp,… đều mới tinh. Trong những năm  trước, sau hai tháng hè nghỉ học, chúng tôi lại trở về mái trường thân  quen với những hàng cây, ghế đá,… in đậm bao kỉ niệm của những lần nô  đùa cùng bạn bè. Còn năm nay, tôi đã bước vào ngưỡng cửa của cấp hai –  một chân trời hoàn toàn mới lạ. Ngôi trường tôi học năm nay rất khang  trang, và không gian thoáng đãng. Từ cổng trường là một hàng cây bóng  mát dẫn lối vào các dãy phòng học ba tầng uy nghi, đẹp đẽ. Nào là hàng  cây, phòng học, cột cờ,… tất cả đều đập vào mắt tôi, khiến lòng không  thể nén lại được cảm xúc ngỡ ngàng, bao niềm vui sướng và tôi đã thốt  lên : “Ôi! Ngôi trường đẹp quá!”. 
 Chúng tôi, các lớp 6 cũng như anh chị lớp 7 được phân công về các  lớp. Tôi thầm ước sao cho mình có thể học chung với một số người bạn cũ.  Tiếc thay, lớp tôi học hoàn toàn là bạn lạ. “Nhưng dần rồi cũng sẽ quen  với các bạn ấy thôi” – Tôi tự an ủi mình như thế. Sau mấy phút bỡ ngỡ  ban đầu, tôi thấy cô giáo chủ nhiệm bước vào. Dáng đi, hình ảnh của cô  làm cho tôi gợi nhớ về cô giáo chủ nhiệm năm lớp 5. Vẫn một dáng người  thon thả, đôi mắt hiền lành, tôi phần nào bớt đi sự lo lắng vì xung  quanh tôi toàn là bạn lạ. Lời đâu tiên cô nói với chúng tôi là những lời  dạy bảo ân cần về ý thức và trách nhiệm đối với bản thân, trường, lớp,  trong học tập và rèn luyện trong năm học đầu tiên của cấp hai. Tôi nghĩ  đó là bài học đầu tiên mà tôi có được ở ngôi trường mới này… 
 Ấn tượng nhất trong tôi là ngày khai giảng. Với bộ trang phục đen,  trắng, tôi ra dáng là một nam sinh thực sự. Tôi vừa thèn thẹn vừa cảm  thấy như mình trưởng thành hơn. Tiếng trống khai trường do cô hiệu  trưởng gióng lên vang xa và âm thanh đó như lưu vào trong tôi một cảm  xúc xao xuyến, lạ lùng. Tôi biết từ hôm nay tôi được hòa nhập vào một  môi trường mới. Tôi được học trong một ngôi trường có bề dày thành tích  và truyến thống dạy và học – Trường THCS Trung Hòa. Bản thân tôi có biết  bao nhiêu niềm vui sướng và lòng tự hào và có xen lẫn một vài nỗi lo  sợ. Nhưng điều quan trọng trong tôi lúc này, tôi hứa sẽ quyết tâm học  tập và rèn luyện sao cho xứng đáng với truyền thống của nhà trường. 
 Với bao nhiêu điều suy nghĩ trong tôi, có cả niềm vui xen lẫn niềm  kiêu hãnh và cả sự thẹn thùng bỡ ngỡ và một chút lo lắng… Bấy nhiêu cảm  xúc của những ngày đầu tiên đó dưới mái trường THCS chắc chắn sẽ đọng  lại trong lòng tôi như một dấu ấn không thể phai mờ…
  
 
BÀI THAM KHẢO 3 
 Có lẽ tôi  đã yêu ngôi trường này từ ngày tôi bước vào cánh cổng lớp bảy đây.. Mới  đây thôi không dài nhưng bao nhiêu đó đã làm cho tôi luôn ghi sâu kỉ  niệm bên ngôi trường này. Những kỉ niệm hằng sâu trong tim kí ức tuổi  học trò tôi,  biết khi nào nó sẽ rời xa tôi, nếu một ngày tôi nhỡ quên  nó thì tôi không là đứa con ngoan của ngôi trường yêu dấu ấy.....!  
 
 Chẳng có  ai mà không có kỉ niệm bên ngôi trường của mình ... chỉ trừ khi những  bạn tuổi hồng bất hạnh không được đi học. Thật thương cho số phận của  họ, họ luôn ước mơ một ngày đến trường vui đùa , luôn muốn ngôi trường  là ngôi nhà thứ hai của mình , coi thầy cô như cha mẹ. Thế mà tại sao  giờ đây có một ít người không coi trọng thầy cô ngôi trường mình .. phải  chăng điều đó khó làm hay sao? Nó có quá khó không? - tôi tự hỏi .  Không đâu các bạn ạ! Hãy thử một lần dù một lần để yêu thương thầy cô,  ngôi trường thì bạn sẽ thấy mình thay đổi hoàn toàn . Cảm giác được ở  trường thật sự rất thú vị. Bên ánh nắng sân trường từng nụ cười rạng rỡ ,  hồn nhiên  trên gương mặt thanh thoát của những cô cậu học trò nhỏ làm  sân trường thêm  rộn rã . Từng hàng ghế đá thân thương chan chứa kỉ niệm  phượng hồng với tà áo dài duyên dáng đỗi thướt tha của sinh viên Việt  Nam làm tôi đỗi tự hào . Ngôi trường đã để lại ấn tượng lớn cho tôi còn  thầy cô thì tôi không thể bao giờ quên được. Nhớ những ngày thầy đã dạy  cho tôi từng chút một, một nguời thầy bao dung nhân ái , đôi lúc nghiêm  nghị nhưng ai biết đâu thầy đã khó nhọc sương phai. Còn các cô luôn quan  tâm học trò nhỏ như chúng tôi , yêu thương từ ánh mắt trìu mến kia. Họ  đã làm cho tôi thêm cảm xúc lân lân khó tả , làm sao biết đến bao giờ  tôi mới có thể đền đáp công lao to lớn giáo dục chúng tôi. Tôi mãi khắc  ghi những dấu ấn sâu đậm bên ngôi trường thân thương này. 
 
 Người ta  thường ví thời gian như dòng sông trôi, nó cứ trôi mãi trôi mãi chẳng có  bến dừng. Và tình yêu của tôi dành cho ngôi trường cũng thế nó sẽ mãi  không bao giờ hết. Dẫu các bạn xem ngôi trường của mình như thế nào chứ  riêng tôi tôi xem ngôi trường như ngôi nhà thứ hai của chúng tôi . Một  ngôi trường luôn dang rộng đón nhận các đàn con thân yêu, những đứa con  ngây thơ của tuổi mới lớn, những đứa con còn bộc trực cần những người  cha người mẹ dạy dỗ. Ngôi trường đã là ngôi nhà thứ hai thì những người  thầy, người cô như cha mẹ của chúng tôi. Họ lúc nào cũng tận tụy bên  những trang giáo án. Những trang giáo án chứa bao tâm quyết, hi sinh của  những bậc làm cha mẹ nơi đây dành cho chúng tôi. Tôi không biết trường  các bạn ra sao nhưng ngôi tường của chính tôi đang học thì tôi yêu quý  nhất. Yêu mái trường ngói đỏ lung linh, yêu hàng phượng vĩ thắp sáng  tuổi học trò, yêu thầy cô, bạn bè quí mến. 
 
 Tôi vẫn  nhớ như in cái ngày tôi đặt chân vào ngôi trường này, tất cả, tất cả  dường như lạ lẫm. Tôi cũng như các bạn khác thôi, đôi lúc rụt rè , sợ  hãi có lúc còn nép sau lưng người thân. Dần năm tháng trôi qua tôi càng  thấy ngôi trường rất thân thương, luôn yêu thương chúng tôi, yêu các đàn  con bé nhỏ, ngây thơ. 
 
 Tôi vẫn  thường tự hỏi: " Tại sao thầy cô lại luôn mang đến cho chúng em tất cả  kiến thức mà thầy cô có được" . Đến bây giờ tôi mới hiểu được thầy cô  luôn muốn chúng tôi thành tài, luôn mong chúng tôi nên người giữa biển  đời mênh mông rộng lớn. Một biển đời còn lắm chông gai, gian khổ, đang  cần những đôi tay của thầy cô dìu dắt trên con đường lạ lẫm kia. Con  đường ấy đang ở tương lại và tôi sẽ mãi hướng về nơi ấy , một nơi hy  vọng cho tương lai tốt đẹp. 
 
 Giờ đây  không gì sánh bằng đi học cả. Tôi đã học được rất nhiều điều ở ngôi  trường này. Tôi được bạn bè quý mến , được thầy cô yêu thương , quan tâm  tôi rất nhiều , nhưng người muốn chúng tôi thành đạt là ngôi trường và  thầy cô đây. Thầy cô ơi biết đến khi nào con mới đền đáp được công ơn  của các thầy cô dành cho con. Điều ấy con luôn khắc ghi trong tim của  con , dù mai này thời gian cứ trôi mãi , cuộc sống và chính con sẽ đổi  thay nhưng con vẫn luôn khắc ghi sâu công lao của thầy cô. Công lao to  lớn nhường nào. Bây giờ con mới biết rằng dù có dùng tiền để đền đáp  công ơn của thầy cô thì cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi. Nếu một ngày tôi  nhỡ quên đi kỉ niệm bên ngôi trường , tôi có dùng tiền đền đáp thì có lẽ  cũng chỉ là vô dụng thôi. Nhưng điều ấy sẽ không xảy ra đối với tôi,  tôi luôn luôn mãi ghi nhớ về ngôi trường này . Ngôi trường thân yêu ơi  con mong sao trường sẽ mãi dang rộng cánh cổng để đón các đàn con thân  yêu, những người con còn ngây thơ bộc trực của tuổi mới lớn. Trường sẽ  mãi là trường này đây , một ngôi trường đang ở trước mắt con, ngôi  trường thân thương , luôn yêu các đàn con nhỏ. Thầy cô ơi , thầy cô cũng  mãi là người dìu dắt mang đến cho chúng con kiến thức rộng mở đưa con  đến tương lai còn xa kia ấy. Nơi được gọi là bờ bến tương lai. 
 
     Tôi  nguyện làm đứa con ngoan của trường những biết là sẽ không thể nào được  thế. Những con chỉ mong một điều rằng trường thân yêu ơi  hãy luôn dang  rộng vòng tay đón những đứa con thân yêu , mới lớn . Luôn đưa đàn con  đến bờ bến tương lai rộng mở tri thức .Con mãi khắc ghi sâu kỉ niệm bên  trường yêu dấu. Tôi sẽ không bao giờ quên một kỉ niệm vô giá không có vậ  giá trị nào sánh bằng.Trường tôi là thế đấy , tôi yêu trường tôi  lắm......! 
 
--------------------- 
Chẳng biết tự bao giờ, tôi đã yêu một ngôi trường. Trường THPT Đan  Phượng của tôi, bình yên đến lạ lùng, không cầu kì, không ầm ĩ, không  hiện đại cũng chẳng hề đồ sộ phô trương. Hiền hòa bình yên, trường THPT  Đan Phượng của tôi với vẻ cổ kính trang nghiêm đến rung động lòng người.  Bao nhiêu…bao nhiêu năm rồi nhỉ? Nhìn tôi mỉm cười, Đan Phượng khẽ đáp  lại lời tôi, nhẹ tựa gió bay: 50…sắp 50 rồi… 
 Thời gian lại trôi đi, vào cái ngày tôi lần đầu tiên bước chân vào  ngôi trường mà tôi sẽ gắn bó trong suốt ba năm học tới. Ngỡ ngàng, ngạc  nhiên, khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy ngôi trường ấy. Chẳng biết vì sao  nhưng kể từ giây phút đó, tôi biết kỉ niệm ấy sẽ mãi in đậm trong tâm  trí tôi chẳng bao giờ có thể phai nhòa. Nắng nhảy nhót xung quanh những  tán cây xào xạc, tiếng chim ca vang động khắp cả một khoảng sân trường  tĩnh mịch. Mỗi buổi sáng, tôi đều cố gắng đến trường thật sớm, hít hà và  tận hưởng cái không trong lành yên ả nơi ngôi trường vắng lặng. Khẽ  lắng nghe tiếng lấ vàng rơi, mới biết Đan Phượng của tôi nồng nàn là  thế. Trong trẻo nghe tiếng ve kêu râm ran trong vòm lá rợm bóng cả một  góc sân trường, lòng tôi chợt bồi hồi đến lạ. 
 Học sinh THPT Đan Phượng đang rạo rực đếm ngược để đón chờ một ngày,  cái ngày mà Đan Phượng sẽ tròn 50 năm tuổi, 50 năm phát triển, 50 năm  không ngừng phấn đấu, 50 năm miệt mài cần mẫn cùng những thế hệ học  sinh, Đan Phượng không hề cằn cỗi khô khan, cũng chẳng hề lạnh lùng xa  cách. THPT Đan Phượng đang phới phới đầy sức sống, thật mãnh liệt và  tươi trẻ, vững bước cùng những lớp học sinh tiến về phía trước. Vui mừng  làm sao khi được hòa mình trong niềm vui phơi phới ấy. Tự hào làm sao  khi được trở thành một phần, dù thật nhỏ thôi, góp sức xây dựng mái  trường thân yêu này. 
 Đan Phượng ngày cuối thu se lạnh đến nao lòng! Nhưng không vì vậy mà  những hoạt động Đoàn trường không được sưởi ấm. Các bạn trẻ đã truyền  lại cho tôi một ngọn lửa, một ngọn lửa của sự phấn đấu nỗ lực, của sự  cần cù cố gắng. 
 Đan Phượng che chở, bao bọc, ôm ấp tôi như một người mẹ, chăm ẵm đứa  con ngây thơ yếu ớt. Bởi vậy, tôi biết rằng, dẫu thời gian có trôi qua,  dẫu cảnh sắc nơi đây có thay đổi đến nhường nào, thì tôi vẫn sẽ mãi yêu  nơi ấy, nơi có gia đình 12A9 yêu quý của tôi, nơi tôi được đón chờ, che  chở, ôm ấp, vỗ về.
 
---------------------------
 B1  
Với tuổi học trò, ai cũng có cái nao nao của buổi tựu trường. Nhưng lần  này, tôi tự nhiên thấy lạ: lần đầu tiên tôi đến với mái trường trung học  cơ sở. Bao nhiêu niềm vui, sự hãnh diện và cả sự rụt rè bỡ ngỡ cứ xen  lẫn trong tôi với những ấn tượng sẽ đọng lại mãi trong lòng .  
Ngày đầu tiên đến trường – đó là một ngày nắng ấm, khí trời dìu dịu êm  ái, theo sự thông báo của nhà trường, tôi đã chuẩn bị đủ tất cả mọi thứ  nào là quần áo, giày dép, tập sách,… Nhưng lòng tôi vẫn cứ xôn xao khó  tả. Bởi trước mắt tôi lúc này là một khung trời mới: bạn bè, thầy cô,  trường lớp,… đều mới tinh. Trong những năm trước, sau hai tháng hè nghỉ  học, chúng tôi lại trở về mái trường thân quen với những hàng cây, ghế  đá,… in đậm bao kỉ niệm của những lần nô đùa cùng bạn bè. Còn năm nay,  tôi đã bước vào ngưỡng cửa của cấp hai – một chân trời hoàn toàn mới lạ.  Ngôi trường tôi học năm nay rất khang trang, và không gian thoáng đãng.  Từ cổng trường là một hàng cây bóng mát dẫn lối vào các dãy phòng học  ba tầng uy nghi, đẹp đẽ. Nào là hàng cây, phòng học, cột cờ,… tất cả đều  đập vào mắt tôi, khiến lòng không thể nén lại được cảm xúc ngỡ ngàng,  bao niềm vui sướng và tôi đã thốt lên : “Ôi! Ngôi trường đẹp quá!”.  
Chúng tôi, các lớp 6 cũng như anh chị lớp 7 được phân công về các lớp.  Tôi thầm ước sao cho mình có thể học chung với một số người bạn cũ. Tiếc  thay, lớp tôi học hoàn toàn là bạn lạ. “Nhưng dần rồi cũng sẽ quen với  các bạn ấy thôi” – Tôi tự an ủi mình như thế. Sau mấy phút bỡ ngỡ ban  đầu, tôi thấy cô giáo chủ nhiệm bước vào. Dáng đi, hình ảnh của cô làm  cho tôi gợi nhớ về cô giáo chủ nhiệm năm lớp 5. Vẫn một dáng người thon  thả, đôi mắt hiền lành, tôi phần nào bớt đi sự lo lắng vì xung quanh tôi  toàn là bạn lạ. Lời đâu tiên cô nói với chúng tôi là những lời dạy bảo  ân cần về ý thức và trách nhiệm đối với bản thân, trường, lớp, trong học  tập và rèn luyện trong năm học đầu tiên của cấp hai. Tôi nghĩ đó là bài  học đầu tiên mà tôi có được ở ngôi trường mới này…  
Ấn tượng nhất trong tôi là ngày khai giảng. Với bộ trang phục đen,  trắng, tôi ra dáng là một nam sinh thực sự. Tôi vừa thèn thẹn vừa cảm  thấy như mình trưởng thành hơn. Tiếng trống khai trường do cô hiệu  trưởng gióng lên vang xa và âm thanh đó như lưu vào trong tôi một cảm  xúc xao xuyến, lạ lùng. Tôi biết từ hôm nay tôi được hòa nhập vào một  môi trường mới. Tôi được học trong một ngôi trường có bề dày thành tích  và truyến thống dạy và học – Trường THCS Trung Hòa. Bản thân tôi có biết  bao nhiêu niềm vui sướng và lòng tự hào và có xen lẫn một vài nỗi lo  sợ. Nhưng điều quan trọng trong tôi lúc này, tôi hứa sẽ quyết tâm học  tập và rèn luyện sao cho xứng đáng với truyền thống của nhà trường.  
Với bao nhiêu điều suy nghĩ trong tôi, có cả niềm vui xen lẫn niềm kiêu  hãnh và cả sự thẹn thùng bỡ ngỡ và một chút lo lắng… Bấy nhiêu cảm xúc  của những ngày đầu tiên đó dưới mái trường THCS chắc chắn sẽ đọng lại  trong lòng tôi như một dấu ấn không thể phai mờ…  
 
 |  
  
 
		
		
		
 
  
 | 
 |   
 
    BÁO LỖI BÀI VIẾT
 Hãy gửi cốc trà đá cho TTB tài khoản ngân hàng phía dưới hoặc paypal : 
    paypalme/tuthienbao
 Giúp có kinh phí duy trì Free  
 
 
TÌM BÀI VIẾT KHÁC SEARCH TRÊN THANH TìM KIẾM PHÍA TRÊN WEB 
 
 
		
		
		
			
				  
				
				
					
				
			
		
		
		
			
			
			
			
				 
			
			
			
			
			
			
			
				
			
			
			
		 
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
		
	
	
		
 
  	 	 
 
	
ADS
	
	
 
 
	
	
Miễn trừ trách nhiệm.NẾU CÓ ĐIỀU KIỆN HÃY MUA SÁCH ỦNG HỘ NHÀ XUẤT BẢN 
© Tuthienbao.com- TTB chúng tôi không cung cấp chức năng đăng ký thành viên để viết bài hay bình luận - Nếu có khiếu nại chung tôi sẽ xử lý.Mọi dữ liệu về diễn đàn trên website này đều được chúng tôi và các thành viên tham gia website tổng hợp từ  tất cả các trang website .Do đó, chúng tôi không chịu trách nhiệm về những dữ liệu được chia sẻ tại đây.Truyện Nội Dung được chia sẻ chỉ với mục đích giải trí, phi lợi nhuận. Mọi bản quyền thuộc về tác giả và nhà xuất bản gốc.Nếu có yêu cầu gỡ bỏ, xin liên hệ qua email
  
truyen tranh,
truyen tranh 8,truyen tranh hay,
truyen tranh online,
ebook,ebook ngon tinh,
van hoc lop 5,van hoc lop 6,van hoc lop 7,van hoc lop 8,van hoc lop 9,van hoc lop 10,van hoc lop 11,van hoc lop 12,
 
     | 
  
 
 
Powered by: vBulletin v3.8.2
 Copyright ©2000-2025, Jelsoft Enterprises Ltd.
 
	
	
		
	
	
 
      |