Đề 6: Kể lại kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ nhân ngày 20-11 
Bài 1:
“Đại dương lớn bởi dung nạp trăm sông,con người lớn bởi rộng lòng  bao 
dung  cả những điều lầm lỗi”.Đó là  bài  học đầu tiên  tôi  học được từ cô giáo của 
mình và cho đến tận bây giờ,những kỉ niệm yêu thương về cô giáo đầu tiên vẫn còn 
in đậm trong tâm trí của tôi! 
  Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1.Cô giáo của tôi cao,gầy,mái tóc không mướt 
xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc,cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp.ấn tượng nhất 
ở cô là đôi mắt sáng,nghiêm nghị mà dịu dàng.Cái nhìn vừa yêu thương vừa như 
dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên… 
  Hôm ấy là ngày thứ 7.Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với 
hàng chữ “My pen”lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín đáo 
mà duyên dáng ở cổ bút.Tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng,thầm ao ước được 
cầm nó trong tay… 
  Đến giờ ra chơi,tôi một mình  coi  lớp,không thể cưỡng lại ý thích của 
mình,tôi mở cặp của Mai,ngắm nghía cây bút,đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao 
tôi bỗng không muốn trả lại nữa.Tôi muốn được nhìn thấy nó hàng ngày,được tự 
mình sở hữu nó,được thấy nó trong cặp của chính mình… 
  Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp,Mai lập tức mở cặp và khóc oà lên khi 
thấy chiếc bút đã không cánh mà bay!Cả lớp xôn xao,bạn thì lục tung sách vở,bạn 
lục ngăn bàn,có  bạn bò  cả xuống gầm bàn  ngó  nghiêng  xem  chiếc bút có bị rơi 
xuống đất không…Đúng lúc đó,cô giáo của chúng tôi vào  lớp!Sau khi nghe bạn 
lớp trưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút:nào là nó màu gì,có chữ 
gì, có điểm gì đặc biệt,ai cho,để ở đâu,mất vào lúc nào…Cô yên lặng ngồi xuống 
ghế.Lớp trưởng nhanh nhảu đề nghị: 
-Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ! 
Cô hình nh không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi: 
-Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp? 
Cả lớp nhìn  tôi,vài  giọng nói đề nghị xét cặp của tôi,những cái nhìn  dò 
hỏi,nghi ngờ,tôi thấy tay mình  run  bắn,mặt nóng ran nh có trăm ngàn con kiến 
đang bò trên má. Cô giáo tôi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất trờng,chỉ một cái gật 
đầu của cô lúc này,cái  cặp bé nhỏ của tôi sẽ được mở tung ra…Bạn bè  sẽ thấy 
hết,sẽ chê  cười,sẽ chẳng còn  ai  chơi cùng tôi nữa…Tôi sợ hãi,ân  hận,xấu hổ,bẽ 
bàng…Tôi oà khóc,tôi muốn được xin lỗi cô và các bạn…Bỗng cô giáo của tôi yêu 
cầu cả lớp im lặng,cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp,giờ học lặng lẽ trôi qua... 
Sáng thứ hai,sau giờ chào cờ,cô bước vào lớp,gật đầu ra hiệu cho chúng tôi 
ngồi xuống.Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo: 
       -Hôm thứ bảy bác bảo vệ có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được khi 
đi đóng khoá cửa lớp mình,có phải là cây bút của em không? 
         Mai cầm cây bút,nó sung sướng nhận là của mình,cô dặn dò cả lớp phải giữ 
gìn  dụng cụ học tập cẩn thận,giờ học trôi qua êm  ả,nhẹ nhàng…Ra chơi hôm 
ấy,các bạn lại ríu rít bên tôi như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước.Chỉ riêng tôi 
là biết rõ cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu… 
        Sau đó vài ngày cô có gặp riêng  tôi,cô  không  trách  móc  cũng không giảng 
giải gì nhiều.Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm,cô biết lỗi lầm của 
tôi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn 
bè khinh thường,coi rẻ… 
      Năm tháng qua đi,bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết.Nhưng hôm 
nay,nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của chính 
mình nh là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với người đã dạy tôi 
bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống. 
  Giờ đây tôi đã  lớn,đã  biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình  làm,  tôi 
vẫn nhớ về bài  học thuở thiếu thời mà cô đã  dạy: Bài  học về lỗi lầm và  sự bao 
dung! Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình,tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi nhớ về 
cô như nhớ về MỘT CON NGỜI CÓ TẤM LÒNG CAO CẢ!
Bài 2:
Suốt bao năm tháng học đường, bên cạnh tôi bao giờ cũng có một hình bóng  dõi theo. Chính người là nghị lực cho tôi, là nơi tôi trau dồi những  kiến thức. Học giỏi suốt 3 năm liền là một niềm vui sướng nhưng bên cạnh  đó vẫn là sự kính trọng, biết ơn vô vàn đối với cô. Chính vì vậy mà mấy  năm xa cách tôi vẫn không quên được kỉ niệm ấy với người. Người mẹ thứ 2  của tôi, cô tâm.
       Cô tâm là một giáo viên dạy toán của trường  tôi. Dù không còn trẻ nhưng cô là người yêu thương học sinh, cô coi học  sinh như một phần của mình. Với nhiều kinh nghiệm, căn nhà cô không bao  giờ thiếu vắng bóng dáng của những đứa trẻ. Nhà tôi cách nhà cô có mấy  bước chân nên từ năm lớp 6 tôi đã học thêm từ đó. Nhờ vậy suốt 3 năm,  kiến thức toán của tôil uôn vững chắc. Cô coi tôi như một người cháu, cô  luôn tự tin về sức học của tôi. Không phụ lòng cô, môn toán là môn tôi  luôn có những số điểm khá cao. Nhưng năm lớp 8 chính tôi đã khiến cô  buồn cũng là nỗi ân hận vô vàn của riêng tôi.
       Năm ấy là năm  tôi bước sang một lớp khác. Với nhiều kiền thức mới mẻ, cô tâm vẫn dạy  một cách chu đáo, cẩn thận. Ngày tháng trôi qua, cuối cùng cũng tới thi  học kỳ I. Vẫn tự tin như trước, tôi háo hức đến trường và vào phòng thi.  Tin tưởng những kiến thức cô ôn luyện, tôi làm gọn mấy câu đầu chỉ sau  ít phút. Đến bài cuối cùng thì suy nghĩ mãi vẫn ko ra được đáp án. Năm  phút, mười phút, 30 phút… Lục tung những kiến thức trong đầu vẫn ko ra  được. Bất ngờ, tiếng trống truờng vang lên, tôi cố viết những chữ cuối  cùng dù biết kết quả đó ko đúng. Đêm đó, tôi trắn trọc ko ngủ, bao lo  lắng về danh hiệu học sinh giỏi cả về cô khiến tôi bồn chồn không yên.  Mình đã quá chủ quan ư? Bài thi dễ vậy mà ko ra được, tại sao? Hay là  mình đã quá phụ thuộc vào cô, chỉ ôn luyện những gì cô dạy mà không tìm  hiểu sâu hơn để ra nông nỗi này? Tôi bật khóc, tự trách chính bản thân  mình.
       Hôm phát bài, tay tôi run rẩy cầm bài thi lên, với số  điểm 7,75 đập vào mắt khiến tôi không tin nổi. Tệ vậy ư! Chỉ có 7.75  sao? Không gian xung quanh tôi như bao trùm một màu đen xám xịt cùng nỗi  lo lắng ko nguôi. Với mười mấy môn học, duy nhất môn toán là môn tôi tự  tin nhất. Kiểm tra lần nào tôi cũng được 8 trở lên. Lần này lại là con  số 7 sao tôi dám nói với cô đây. Bữa tới học thêm, tôi rụt rè không vào  lớp, tôi sợ phải thấy tâm trạng cô nghe thấy số điểm của tôi. Có tiếng  cô từ gian nhà sau vang lên: Thủy, vào đi em.
       Khi tất cả đã đông đủ, công việc đầu tiên của cô là hỏi số điểm của từng em một. Giọng cô vang lên rõ to:
       Trung ,thi được mấy điểm?
       Dạ 10 điểm. Trung tự hào nói to
       Lần lượt đến bạn này đến bạn khác ai cũng có những số điểm khá cao, đến tôi:
       Thủy, mấy điểm em? Cô hỏi, vẫn giọng trìu mến đó
       Dạ 7,75 cô. Giọng tôi nhỏ dần.
       Giờ đây tất cả đang dồn mắt về tôi sửng sốt kèm theo là những  tiếng xì xào. Còn cô không nói gì nhưng mặt cô bây giờ có cái gì đó  thoáng buồn qua thì phải. Mà chắc có lẽ tôi biết, đó là sự thất vọng cô  dành cho tôi, chính tôi cũng đã mất đi sự tin tưởng chính bản mình. Ai  trên 8 điểm cô sẽ có một món quà nhỏ khích lệ, một phong kẹo sôcôla.  Nhìn cô phát kẹo cho các bạn, tôi ao ước sao có đựoc một phong kẹo đó từ  tay cô trao cho cô. Hai năm trước, tôi đã từng được cô tặng kẹo nhưng  lần này lại không, cảm giác tủi thân như muốn trỗi lên, tôi co lại nơi  góc tường. Mười bốn tuổi tôi có thể mua cho mình một phong kẹo như vậy  chỉ với 4000 đồng, nhưng bây giờ phong kẹo đó đối với tôi là vô giá.  Phong kẹo cô trao không phải là một món quà nhỏ, nó là sự tự hào, tin  tưởng, quý mến nơi cô dành cho người nhận. Nhìn phong kẹo tôi khao khát  muốn có được nó, càng ao ước muốn có tôi lại càng cố gắng lần thi học kỳ  sau. Quả là thế, học kỳ II tôi dược 9,25 cùng với danh hiệu học sinh  giỏi. Mừng rỡ, tôi chạy ùa tới nhà cô chỉ để khoe số điểm đó. Còn cô, cô  đã mừng rơi nước mắt. Qua tôi biết rằng: Cô không cho kẹo không phải vì  cô ích kỉ mà là động lực cho mỗi người.
       Giờ đây, bước sang  lớp 9 tôi không còn được học trong ngôi nhà màu hồng đầy yêu thương của  cô nữa. Nhưng mỗi lần đi ngang qua nhà cô, tôi lại ghé mắt nhìn vào.  Nhìn những đứa trẻ đàn sau cắp sách vở đến nhà cô, lại được cô kèm cặp,  được cô yêu thương và được cô trao những phong kẹo niềm tin đó. Tôi lại  càng biết ơn, quý trọng cô hơn.
       Các bạn biết ko? Một đồ vật  nào đó ta mua bằng tiền, bạn sẽ thấy nó rẻ rúng bình thường. Nhưng nếu  nó được ai đó tặng bạn bằng tất cả tình yêu thương, bạn sẽ cảm nhận dược  nó vô cùng quý giá như phong kẹo nhỏ của tôi vậy. Và chắc hẳn rằng ai  trong các bạn cũng có một người lái đò riêng, nhưng bản thân tôi vô cùng  may mắn khi có một người lài đò tuyệt vời như vậy. Dù không bao giờ nói  thành lời nhưng sâu trong lòng tôi luôn tự nhủ: "Cô ơi ! Em cảm ơn cô  nhiều lắm…"
Bài 3:



Bài 4
Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cữa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.
Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm lận đận với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói:chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.
Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn ao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.
Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ôg và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi:" Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẽ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điễm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói:"thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẩu cho các bạn noi theo.... thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:
"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."