Câu 4 Cảm nhận của em về những nét đẹp trong tác phẩm
Con người Hồ Chí Minh là sự kết hợp hài hòa, trọn vẹn giữa truyền thống văn hóa dân tộc với văn hóa tinh hoa nhân loại. 
- Lối sống rất dân tộc, rất Việt Nam của Bác gợi cho ta nhớ đến các vị hiền triết trong lịch sử như Nguyễn Trãi ở Côn Sơn với lối sống giản dị, thanh cao: “Ao cạn vớt bèo cấy muống Đìa thanh phát cỏ ương sen”. Hay Nguyễn Bỉnh Khiêm với lối sống thanh bạch: “Thu ăn măng thúc, đông ăn giá Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao”
I – TÌM HIỂU CHUNG
 
1. Xuất xứ:
 
Phong cách Hồ Chí Minh là một phần bài viết "Phong cách Hồ Chí Minh, cái  vĩ đại gắn với cái giản dị" của tác giả Lê Anh Trà, trích trong cuốn  sách "Hồ Chí Minh và văn hoá Việt Nam", Viện Văn hoá xuất bản, Hà Nội,  1990.
 
 
2. Tác phẩm:
 
Mặc dù am tường và ảnh hưởng nền văn hoá nhiều nước, nhiều vùng trên thế  giới nhưng phong cách của Hồ Chí Minh vô cùng giản dị, điều đó được thể  hiện ngay trong đời sống sinh hoạt của Người: nơi ở chỉ là một ngôi nhà  sàn nhỏ bé với những đồ đạc mộc mạc, trang phục đơn sơ, ăn uống đạm  bạc.
 
 
3. Tóm tắt:
 
Viết về phong cách Hồ Chí Minh, tác giả đưa ra luận điểm then chốt:  Phong cách Hồ Chí Minh là sự kết hợp hài hoà giữa tính dân tộc và tính  nhân loại, truyền thống và hiện đại, giữa vĩ đại và giản dị.
 
Để làm sáng tỏ luận điểm này, tác giả đã vận dụng một hệ thống lập luận  chặt chẽ, với những dẫn chứng xác thực, giàu sức thuyết phục về quá  trình hoạt động cách mạng, khả năng sử dụng ngôn ngữ và sự giản dị,  thanh cao trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Bác.
 
 
II - GIÁ TRỊ TÁC PHẨM
 
Trong bài thơ Người đi tìm hình của nước, Chế Lan Viên viết:
 
 
Có nhớ chăng hỡi gió rét thành Ba Lê
Một viên gạch hồng, Bác chống lại cả một mùa băng giá...
 
Đó là những câu thơ viết về Bác trong thời gian đầu của cuộc hành trình  cứu nước gian khổ. Câu thơ vừa mang nghĩa tả thực vừa có ý khái quát sâu  xa. Sự đối lập giữa một viên gạch hồng giản dị với cả một mùa đông băng  giá đã phần nào nói lên sức mạnh và phong thái của vị lãnh tụ cách mạng  vĩ đại. Sau này, khi đã trở về Tổ quốc, sống giữa đồng bào, đồng chí,  dường như chúng ta vẫn gặp đã con người đã từng bôn ba khắp thế giới ấy:
 
 
Nhớ Người những sáng tinh sương
Ung dung yên ngựa trên đường suối reo
Nhớ chân Người bước lên đèo
Người đi, rừng núi trông theo bóng Người.
(Việt Bắc - Tố Hữu)
 
Còn nhiều, rất nhiều những bài thơ, bài văn viết về cuộc đời hoạt động  cũng như tình cảm của Bác đối với đất nước, nhân dân. Điểm chung nổi bật  trong những tác phẩm ấy là phong thái ung dung, thanh thản của một  người luôn biết cách làm chủ cuộc đời, là phong cách sống rất riêng:  phong cách Hồ Chí Minh.
 
Với một hệ thống lập luận chặt chẽ và những dẫn chứng vừa cụ thể vừa  giàu sức thuyết phục, bài nghị luận xã hội của Lê Anh Trà đã chỉ ra sự  thống nhất, kết hợp hài hoà của các yếu tố: dân tộc và nhân loại, truyền  thống và hiện đại để làm nên sự thống nhất giữa sự vĩ đại và giản dị  trong phong cách của Người.
 
Cách gợi mở, dẫn dắt vấn đề của tác giả rất tự nhiên và hiệu quả. Để lí  giải sự thống nhất giữa dân tộc và nhân loại, tác giả đã dẫn ra cuộc đời  hoạt động đầy truân chuyên, tiếp xúc với văn hoá nhiều nước, nhiều vùng  trên thế giới... Kết luận được đưa ra sau đó hoàn toàn hợp lô gích: "Có  thể nói ít có vị lãnh tụ nào lại am hiểu nhiều về các dân tộc và nhân  dân thế giới, văn hoá thế giới sâu sắc như Chủ tịch Hồ Chí Minh... Người  cũng chịu ảnh hưởng tất cả các nền văn hoá, đã tiếp thu cái đẹp và cái  hay...". Đó là những căn cứ xác đáng để lí giải về tính nhân loại, tính  hiện đại  một vế của sự hoà hợp, thống nhất trong phong cách Hồ Chí  Minh.
 
Ngay sau đó, tác giả lập luận: "Nhưng điều kì lạ là tất cả những ảnh  hưởng quốc tế đó đã nhào nặn với cái gốc văn hoá dân tộc không gì lay  chuyển được ở Người, để trở thành một nhân cách rất Việt Nam, một lối  sống rất bình dị, rất Việt Nam, rất phương Đông, nhưng cũng đồng thời  rất mới, rất hiện đại..".
 
Đây có thể coi là lập luận quan trọng nhất trong bài nhằm làm sáng tỏ  luận điểm chính nói trên. Trong thực tế, các yếu tố "dân tộc" và "nhân  loại", "truyền thống" và "hiện đại" luôn có xu hướng loại trừ nhau. Yếu  tố này trội lên sẽ lấn át yếu tố kia. Sự kết hợp hài hoà của các yếu tố  mang nhiều nét đối lập ấy trong một phong cách quả là điều kì diệu, chỉ  có thể thực hiện được bởi một yếu tố vượt lên trên tất cả: đó là bản  lĩnh, ý chí của một người chiến sĩ cộng sản, là tình cảm cách mạng được  nung nấu bởi lòng yêu nước, thương dân vô bờ bến và tinh thần sẵn sàng  quên mình vì sự nghiệp chung. Hồ Chí Minh là người hội tụ đầy đủ những  phẩm chất đó.
 
Để củng cố cho lập luận của mình, tác giả đưa ra hàng loạt dẫn chứng.  Những chi tiết hết sức cụ thể, phổ biến: đó là ngôi nhà sàn, là chiếc áo  trấn thủ, đôi dép lốp đã từng đi vào thơ ca như một huyền thoại, là  cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, là tình cảm thắm thiết đối với đồng bào,  nhất là với các em thiếu nhi... cũng đã trở thành huyền thoại trong lòng  nhân dân Việt Nam. Với những dẫn chứng sống động ấy, thủ pháp liệt kê  được sử dụng ở đây không những không gây nhàm chán, đơn điệu mà còn có  tác dụng thuyết phục hơn hẳn những lời thuyết lí dài dòng.
 
Trong phần cuối bài, tác giả đã khiến cho bài viết thêm sâu sắc bằng  cách kết nối giữa quá khứ với hiện tại. Từ nếp sống "giản dị và thanh  đạm" của Bác, tác giả liên hệ đến Nguyễn Trãi, đến Nguyễn Bỉnh Khiêm   các vị "hiền triết" của non sông đất Việt:
 
 
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao...
 
Đây cũng là một yếu tố trong hệ thống lập luận của tác giả. Dẫu các yếu  tố so sánh không thật tương đồng (Bác là một chiến sĩ cách mạng, là Chủ  tịch nước trong khi Nguyễn Trãi và Nguyễn Bỉnh Khiêm được nói đến trong  thời gian ở ẩn, xa lánh cuộc sống sôi động bên ngoài) nhưng vẫn được vận  dụng hợp lí nhờ cách lập luận có chiều sâu: "Nếp sống giản dị và thanh  đạm của Bác Hồ, cũng như các vị danh nho xưa, hoàn toàn không phải là  một cách tự thần thánh hoá, tự làm cho khác đời, hơn đời, mà đây là lối  sống thanh cao, một cách di dưỡng tinh thần, một quan niệm thẩm mĩ về  cuộc sống, có khả năng đem lại hạnh phúc thanh cao cho tâm hồn và thể  xác".
 
Bài văn nghị luận này giúp chúng ta hiểu sâu thêm về phong cách của Bác  Hồ  vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam, danh nhân văn hoá của thế  giới.
 
(ST)