Bài 1:
Cũng như mùa thu, mùa xuân cũng là chủ đề cho nguồn cảm hứng  sáng tác vô tận của biết bao thi sĩ xưa và nay để họ tạo nên  chất ngọt của muôn ngàn vầng thơ kì diệu khác nhau. Mỗi thi sĩ  có một mùa xuân cho riêng mình như:
                                 
  Xuân ruổi trăm hoa rụng,  
                                   Xuân đến trăm hoa cười.  
                                   Trước mắt việc đi mãi,  
                                   Trên đầu già đến rồi.  
                                   Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết,  
                                   Đêm qua/ sân trước/ nở cành mai. 
                                                    [Mãn Giác (1052-1096) - một Thiền sư đời Lý]
hay bài Buổi sớm mùa xuân:
                                  
Ngủ dậy tung song cửa 
                                  Nào hay xuân đã sang 
                                  Một đôi bươm bướm trắng 
                                  Gặp hoa, cánh vội vàng. 
                                                    [Vua Trần Nhân Tông (1278-1320)]
Và  mùa xuân trong thơ của Thanh hải cũng thật đẹp, thật nhiều ý  nghĩa. Không những đẹp từ cảnh thiên nhiên mà đến tâm hồn Thanh  Hải cũng thật đẹp. Đó là mùa xuân trong bài "Mùa xuân nho nhỏ"  mà tác giả sáng tác không bao lâu trước khi qua đời (1980). Bài  thơ ca ngợi vẻ đẹp mùa xuân thiên nhiên, đất nước, con người và  khát khao cống hiến của nhà thơ, bộc lộ niềm lạc quan, vui say  trong cảnh đất trời vào xuân nhưng cũng đầy trăn trờ và suy  nghĩ
                                                       
  "Mọc giữa dòng sông xanh
                                                             ....................................
                                                           Nhịp phách tiền đất Huế"
  Thân bài
    Giới thiệu chung
    Trước lúc vĩnh viễn ra đi ông cũng để lại cho đời những vần thơ thật  nhân hậu, thiết tha và thanh thản, không hề gợn một nét u buồn nào của  một cuộc đời sắp tắt. Khi cuộc đời mình đã bước vào cuối đông, nhà thơ  vẫn nghĩ đến một mùa xuân bất diệt, muôn thuở và nguyện dâng hiến cho  đời.
    Phân tích
    Hình ảnh của một mùa xuân rất Huế đã được tác giả mở đầu cho bài thơ:
   
 “Mọc giữa dòng sông xanh
    Một bông hoa tím biếc.
    Ơi con chim chiền chiện
    Hót cho mà vang trời,
    Từng giọt long lanh rơi,
    Tôi đưa tay tôi hứng”.
    Đây là bức tranh mùa xuân được vẽ lên bằng tâm hồn của  người nghệ sĩ với những nét chấm phá rất dễ thương rất tuyệt  vời, một nét đặc trưng rất Huế đó là hình ảnh màu "tím biếc " của  "một bông hoa" hòa với màu "xanh" của "dòng sông". Một màu tím  thật gợn nhẹ như màu tím hoa sim mọc giữa con sông xanh biếc hay như  những tà áo dài với màu tím thật nhẹ nhàng của những cô gái Huế. Cả hai  màu sắc đều rất hài hòa như vẫy gọi mùa xuân. Động từ "Mọc"  xuất hiện một cách đột ngột trong câu thơ như một lời báo  hiệu của sự trỗi dậy của sức vươn lên mạnh mẽ của một bông  hoa giữa bốn bề sông nước mênh mông rộng lớn. Cả hai hình ảnh  "dòng sông xanh" và "hoa tím biết" ấy d8a4 gợi lên trong lòng  người đọc một bức tranh mùa xuân tươi đẹp, tràn đầy sức sống
Bức tranh xứ Huế vào xuân lại càng sinh động hơn bởi tiếng hót líu lo của chim chiền chiện:
    “Ơi con chim chiền chiện
    Hót cho mà vang trời,
    Từng giọt long lanh rơi,
    Tôi đưa tay tôi hứng”.
    Tiếng hót của chim chiền chiện vút cao, lãnh lót như mở  thêm không gian, gợi cảm, trong trẻo, đáng yêu. Từ cảm thán “Ơi”  đặt ở đầu câu, một từ “chi” đứng sau động từ “hát” đã đưa cách nói ngọt  ngào, thân thương của Huế vào nhạc điệu của thơ tạo cho ta một cảm  giác bình yên, sự dịu dàng tha thiết của xứ Huế cố đô. Tác  giả lắng nghe tiếng chim hót, nghe bằng tai chưa đủ, nhà thơ còn  nghe bằng của trái tim xao động, bằng trí tưởng tượng, bằng  sự liên tưởng độc đáo. Từ “giọt” được hiểu theo rất nhiều nghĩa: có  thể là “giọt nắng bên thềm”, giọt mưa xuân, giọt sương sớm, tiếng hót  của những chú chim chiền chiện hay là giột nước mắt hạnh phúc của  tác giả? Sự chuyển đổi cảm giác trong tác giả thật kì lạ  từ thị giác sang thính giác và giờ là xúc giác "tôi đưa tay  tôi hứng" Sự chuyển đổi cảm giác này thể hiện sự say sưa, ngây  ngất, nâng niu của nhà thơ trước vẻ đẹp của thiên nhiên, đất  trời vào xuân. Niểm vui đó, niềm hạnh phúc đó hoàn toàn khác  với tâm trạng buồn chán trước cảnh xuân đất nước đang đắm chìm  trong đêm đen nô lệ: 
Tôi có chờ đâu, có đợi đâu,
Đem chi xuân đến gợi thêm sầu?
Với tôi, tất cả như vô nghĩa,
Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau! 
Với những vầng thơ giản dị nhưng Thanh Hải vẫn miêu tả được mùa xuân cách mạng quê hương của tác giả: 
    “Mùa xuân người cầm súng,
    Lộc giắt đầy trên lưng.
    Mùa xuân người ra đồng,
    Lộc trãi dài nương mạ.
    Tất cả như hối hả,
    Tất cả như xôn xao…”
 Hai câu thơ đầu tác giả muốn nhấn mạnh đến mùa xuân của người  cầm súng và của người ra đồng biểu thị cho hai nhiệm vụ  chính lúc bấy giờ là bảo vệ và xây dưng đất nước. Từ "Lộc"  có hai tầng nghĩa: "Lộc" có nghĩa đen là cành non, lá mới, là  cành lá ngụy trang trên lưng người chiến sĩ ra mặt trận. "Lộc"  còn là mạ non theo chận người nông dân ra đồng ruộng. Với biện  pháp ẩn dụ "Lộc" còn mang ý nghĩa tượng trưng hơ. "Lộc" biểu  thị cho một niềm tin, một sức sống, là sự trẻ trung vươn lên  quyết giành chiến thắng, giành lấy những kết quả tốt đẹp, đem  sự bình yên đến với mọi nhà. Mà chính người chiến sĩ sẽ  mang mùa xuân yên vui đến cho mọi nơi trên đất nước. "Lộc" tượng  trưng cho sự ấm no, "trúng mùa" của công việc sản xuất. Người  dân lao động muốn mình cống hiến hết sức lực, tài năng vào  công việc xây dựng quê hương ngày một giàu mạnh bởi vậy tất cả  mọi người đều tự nguyện: 
   "Tất cả như hối hả,
    Tất cả như xôn xao…”
Điệp  từ "tất cả" xuất hiện liên tục nhấn mạnh đây là nhiệm vụ  chung của mỗi người. Từ láy "hối hả", "xôn xao" gợi hình gợi  tả thể hiện nhịp độ khẩn trương, tươi vui, thể hiện nhiệt tình  và trách nhiệm của những con người đang bắt tay xây dựng chủa  nghĩa xã hội.
    Sức sống của “mùa xuân đất nước” còn được  cảm nhận qua nhịp điệu hối hả, những âm thanh xôn xao của đất nước bốn  ngàn năm, trải qua biết bao vất vả và gian lao để vươn lên phía trước và  mãi khi mùa xuân về lại được tiếp thêm sức sống để bừng dậy, được hình  dung qua hình ảnh so sánh rất đẹp:
  
  “Đất nước bốn ngàn năm
    Vất và vào gian lao
    Đất nước như vì sao
    Cứ đi lên phía trước”
   Một lời tổng kết về lịch sử đất nước “bốn ngàn năm” với  bao “vất vả”, “gian lao” bao nhiêu sóng gió thăng trầm. Để ca  ngợi truyền thống đó, Nguyễn Trãi đã từng viết:
"Như nước Đại Việt ta từ trước
Vốn xưng nền văn hiến đã lâu"
Không  tự hào sao được khi đất nước đi lên từ “vất và”, “gian lao”.  Từ ngữ giản dị nhưng cũng đã tái hiện cuộc hành trình lịch  sử của dân tộc ta khi chiến tranh cũng như thiên tai “sáng chống  bão dông, chiều ngăn nắng lửa”, đói nghèo không buông. Đúng là:
“Việt nam ơi việt nam 
Riếng súng tiếng gươm không bao giờ dứt 
Bởi Tổ quốc ta không bao giờ chịu nhục
Dân tộc ta không chịu cuối đầu”
Thế nhưng đất nước vẫn vươn mình về phía trước, vẫn rạng ngời “như vì sao”
   “Đất nước như vì sao
    Cứ đi lên phía trước"
Cách  so sánh đầy ấn tượng. Một vì sao lấp lánh không chói lọi  nhưng bền vững, trường tồn. Vì sao ấy còn là lá cờ Tổ quốc  cứ tung bay, hãnh hiện cùng bạn bè năm châu bốn bể. Từ “cứ”  khẳng định mãnh mẽ qui luật tất yếu “cứ đi lên phía trước”  của dân tộc ta. Đó là niềm tin của tác giả vào sức sống của  dân tộc, vào sự phát triển khổng ngừng của đất nước.
     Từ cảm xúc của thiên nhiên, đất nước, mạch thơ đã chuyển một cách tự  nhiên sang bày tỏ suy ngẫm và tâm niệm của nhà thơ trước mùa xuân của  đất nước. Mùa xuân của thiên nhiên, đất nước thường gợi lên ở mỗi con  người niềm khát khao và hi vọng; với Thanh Hải cũng thế, đây chính là  thời điểm mà ông nhìn lại cuộc đời và bộc bạch tâm niệm thiết tha của  một nhà cách mạng, một nhà thơ đã gắn bó trọn đời với đất nước, quê  hương với một khát vọng cân thành và tha thiết:
    “Ta làm con chim hót,
    Ta làm một cành hoa.
    Ta nhập vào hoà ca,
    Một nốt trầm xao xuyến”
    Lời thơ như ngân lên thành lời ca. Nếu như đoạn đầu Thanh Hải xưng  tôi kín đáo và lặng lẽ thì đến đoạn này ông chuyển giọng xưng ta. Vì sao  có sự thay đổi như vậy? Ta ở đây là nhà thơ và cũng chính là tất cả mọi  người. Khát vọng của ông là được làm con chim hót, một cành hoa để hoà  nhập vào “mùa xuân lớn” của đất nước, góp một nốt trầm vào bản hoà ca  bất tận của cuộc đời. Hiến dâng “mùa xuân nho nhỏ” nghĩa là tất cả những  gì tốt đẹp nhất, dù nhỏ bé của mỗi người cho cuộc đời chung cho đất  nước. Điều tâm niệm đó thật chân thành, giản dị và tha thiết – xin được  làm một nốt trầm trong bản hoà ca của cuộc đời nhưng là “một nốt trầm  xao xuyến”. Điều tâm niệm của tác giả: “lặng lẽ dâng cho đời” chính là  khát vọng chung của mọi người, ở mọi lứa tuổi, chứ đâu phải của riêng  ai. Thanh Hải đã thể hiện hết mình vì lòng tin yêu cuộc sống và khiêm  tốn hiến dâng cho đất nước, cho cuộc đời, bởi vậy, xuất phát từ tiếng  lòng thiết tha, nhỏ nhẹ, chân thành của tác giả nên lời thơ dễ dàng được  mọi người tiếp nhận và chia sẻ cho nhau. Quan niệm sống ấy của  Thanh Hải thật giống với quan niệm sống của Tố Hữu:
“Nếu là con chim, chiếc lá,
Con chim phải hót, chiếc lá phải xanh
Lẽ nào vay mà không trả,
Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình.”
Đến khổ thơ tiếp theo, tác giả đã giúp ta hiểu rõ hơn nhan đề của bài thơ – Mùa xuân nho nhỏ:
    
“Một mùa xuân nho nhỏ
    Lặng lẽ dâng cho đời
    Dù là tuổi hai mươi
    Dù là khi tóc bạc”.
    “Mùa xuân” là ý niệm chỉ thời gian nhưng “mùa xuân nho nhỏ  ở đây của tác giả đã trở thành lẽ sống đẹp, lý tưởng. “Lặng  lẽ dâng” ước vông tha thiết khiêm tốn cả cuộ đời cho đi mà  không hề đòi hỏi. “Lặng lẽ” một hành động âm thần, tự nguyện  không ồn ào, khồng cần mọi người biết đến. Đã gọi là cống hiến  cho đời thì dù ở tuổi nào đi chăng nữa cũng phải luôn biết cố gắng hết  tâm trí để phục vụ và hiến dâng cho quê hương, đất nước mến yêu của  chính mình. Già - cống hiến tuổi già, trẻ - cống hiến sức trẻ để không  bao giờ thất vọng trước chính bản thân mình. Thật cảm động và kính phục  biết bao khi đọc những vần thơ như lời tổng kết của cuộc đời. “Dù là  tuổi hai mươi” khi mới tham gia kháng chiến cho đến khi tóc bạc là thời  điểm hiện thời vẫn lặng lẽ dâng hiến cho đời và bài thơ này là một trong  những bài thơ cuối cùng. “Một mùa xuân nho nhỏ” cuối cùng của Thanh Hải  dâng tặng cho đời trước lúc ông bước vào thế giới cực lạc, chuẩn bị ra  đi mãi mãi.
    Kết thúc bài thơ bằng một âm điệu xứ Huế: điệu  Nam ai, Nam Bình mênh mang tha thiết, là lời ngợi ca đất nước, biểu hiện  niềm tin yêu và gắn bó sâu nặng của tác giả với quê hương, đất nước,  một câu chân tình thắm thiết:
    
“Mùa xuân ta xin hát
    Câu Nam ai, Nam Bình
    Nước non ngàn dặm tình
    Nước non ngàn dặm mình
    Nhịp phách tiền đất Huế”
    Đánh giá chung
    Những lời tâm sự cuối cùng của người sắp mất luôn là những lời thực  sự, luôn chứa chan tình cảm, ước nguyện sâu lắng nhất… và bài thơ này  cũng chính là những điều đúc kết cả cuộc đời của ông. Ông đã giải bày,  tâm tình những điều sâu kín nhất trong lòng, và chính lúc đó Thanh Hải  đã thả hồn vào thơ, cùng chung một nhịp đập với thơ để ông và thơ luôn  được cùng nhau, hiểu nhau và giải bày cho nhau.
    Kết bài
    Tóm lại bài thơ đã sử dụng thể thơ năm chữ, mang âm hưởng dân ca nhẹ  nhàng tha thiết, giàu hình ảnh, nhạc điệu, cất trúc thơ chặt chẽ, giọng  điệu đã thể hiện đúng tâm trạng, cảm xúc của tác giả. Nét đặc sắc của  bài thơ là ở chỗ nó đề cập đến một vấn đề lớn và quan trọng “nhân sinh”,  vấn đề ý nghĩa cuộc sống của mỗi cá nhân được Thanh Hải thể hiện một  cách chân thành, thiết tha, bằng giọng văn nhỏ nhẹ như một lời tâm sự,  gửi gắm của mình với cuộc đời. Nhà thơ ước nguyện làm một “mùa xuân”  nghĩa là sống đẹp, sống với tất cả sức sống tươi trẻ của mình nhưng rất  khiêm nhường; là “một mùa xuân nho nhỏ” góp vào “mùa xuân lớn” của đất  nước của cuộc đời chung và bài thơ cũng có ý nghĩa hơn khi Thanh Hải nói  về “mùa xuân nho nhỏ” nhưng nói được tình cảm lớn, những xúc động của  chính tác giả và của cả chúng ta.
Bài 2:
Mở bài
 
 “Nếu là con chim, chiếc lá,
  Con chim phải hót, chiếc lá phải xanh
  Lẽ nào vay mà không trả,
  Sống là cho, đâu chỉ nhận riêng mình.”
  (Tố Hữu)
 
 
Tố Hữu – nhà thơ cùng quê hương xứ Huế với Thanh Hải – đã viết trong bài  “Một khúc ca xuân” những lời tâm niệm thật chân thành, giản dị và tha  thiết. Đó là “lặng lẽ dâng cho đời”. Còn Thanh Hải khi viết bài thơ “Mùa  xuân nho nhỏ” trước lúc ra đi, không những đã giải bày những suy ngẫm  mà còn mong ước được dâng hiến một mùa xuân nho nhỏ của mình cho mùa  xuân vĩ đại của đất nước Việt Nam.
 
Sinh ra, lớn lên, hoạt động cách mạng và tham gia công tác văn nghệ suốt  hai thời kháng chiến chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ ngay chính trên  quê hương ruột thịt của mình. Ở địa diểm nào, hoàn cảnh nào ông cũng thể  hiện được lẽ sống của mình. Đó là sự giản dị, chân thành, yêu người và  khát vọng dâng hiến sức mạnh cho đời như chính cuộc sống và tâm hồn ông.  Chúng ta có thể coi bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” là món quà cuối cùng mà  Thanh Hải dâng tặng cho đời trước lúc về cõi vĩnh hằng. Chính vì vậy nó  bâng khuâng, tha thiết và sâu lắng hơn tất cả để cuối cùng thể hiện một  Thanh Hải yêu người, yêu cuộc sống, yêu quê hương đất nước và còn là một  Thanh Hải sống cho thơ và sống cho đời.
 
 
Thân bài
 
 Giới thiệu chung
 
Trước lúc vĩnh viễn ra đi ông cũng để lại cho đời những vần thơ thật  nhân hậu, thiết tha và thanh thản, không hề gợn một nét u buồn nào của  một cuộc đời sắp tắt. Khi cuộc đời mình đã bước vào cuối đông, nhà thơ  vẫn nghĩ đến một mùa xuân bất diệt, muôn thuở và nguyện dâng hiến cho  đời.
 
 
Phân tích
 
Hình ảnh của một mùa xuân rất Huế đã được tác giả mở đầu cho bài thơ:
 
 “Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc.
Ơi con chim chiền chiện
Hót cho mà vang trời,
Từng giọt long lanh rơi,
Tôi đưa tay tôi hứng”.
 
Một nét đặc trưng nơi xứ Huế là hình ảnh màu tím. Một màu tím thật gợn  nhẹ như màu tím hoa sim mọc giữa con sông xanh biếc hay như những tà áo  dài với màu tím thật nhẹ nhàng của những cô gái Huế. Cảm xúc về mùa xuân  mở ra thật ngỡ ngàng, bất ngờ, không gian như tươi tắn hơn, trẻ trung  hơn, thánh thoát hơn:
 
 “Ơi con chim chiền chiện
Hót cho mà vang trời,
Từng giọt long lanh rơi,
Tôi đưa tay tôi hứng”.
   Trong không gian vang vang vui tươi của tiếng chim càng đậm đà chất Huế  hơn nhờ dùng đúng chỗ những ngôn từ đặc trưng xứ Huế. Một từ “Ơi” đặt ở  đầu câu, một từ “chi” đứng sau động từ “hát” đã đưa cách nói ngọt ngào,  thân thương của Huế vào nhạc điệu của thơ. Từ “giọt” được hiểu theo rất  nhiều nghĩa: có thể là “giọt nắng bên thềm”, giọt mưa xuân, giọt sương  sớm hay cả tiếng hót của những chú chim chiền chiện. Nhưng đối với khung  sắc trời xuân thì giọt xuân càng làm tăng thêm vẻ đẹp và sự quyến rũ  của nó. Một từ “hứng” cũng đủ diễn tả sự trân trọng của nhà thơ đối với  vẻ đẹp của trời, của sông, của chim muông hoa lá; đồng thời cũng thể  hiện cảm xúc trọn vẹn của Thanh Hải trước mùa xuân của thiên nhiên đất  trời.
 
Từ mùa xuân của thiên nhiên đất trời, tác giả đã chuyển cảm nhận về mùa  xuân của cuộc sống, nhân dân và đất nước. Với hình ảnh “người cầm súng”  và “người ra đồng”, biểu tượng của hai nhiệm vụ: chiến đấu bảo vệ tổ  quốc và lao động tăng gia để xây dựng đất nước với những câu thơ giàu  hình ảnh và mang tính gợi cảm:
 
 
“Mùa xuân người cầm súng,
Lộc giắt đầy trên lưng.
Mùa xuân người ra đồng,
Lộc trãi dài nương mạ.
Tất cả như hối hả,
Tất cả như xôn xao…”
 
 
 Hình ảnh  mùa xuân của đất trời đọng lại trong lộc non đã theo người cầm súng và  người ra đồng, hay chính họ đã đem mùa xuân đến cho mọi miền của tổ quốc  thân yêu.
Tác giả đã sử dụng biện pháp điệp từ, điệp ngữ như nhấn mạnh và kết thúc  một khổ thơ bằng dấu ba chấm. Phải chăng dấu ba chấm như còn muốn thể  hiện rằng: đất nước sẽ còn đi lên, sẽ phát triển, sẽ đến với một tầm cao  mới mà không có sự dừng chân ngơi nghỉ.
Sức sống của “mùa xuân đất nước” còn được cảm nhận qua nhịp điệu hối hả,  những âm thanh xôn xao của đất nước bốn ngàn năm, trải qua biết bao vất  vả và gian lao để vươn lên phía trước và mãi khi mùa xuân về lại được  tiếp thêm sức sống để bừng dậy, được hình dung qua hình ảnh so sánh rất  đẹp:
 
 
  “Đất nước bốn ngàn năm
Vất và vào gian lao
Đất nước như vì sao
Cứ đi lên phía trước”
Đó chính là lòng tự hào, lạc quan, tin yêu của Thanh Hải đối với đất  nước, dân tộc. Những giọng thơ ấy rất giàu sức suy tưởng và làm say đắm  lòng người.
 
Từ cảm xúc của thiên nhiên, đất nước, mạch thơ đã chuyển một cách tự  nhiên sang bày tỏ suy ngẫm và tâm niệm của nhà thơ trước mùa xuân của  đất nước. Mùa xuân của thiên nhiên, đất nước thường gợi lên ở mỗi con  người niềm khát khao và hi vọng; với Thanh Hải cũng thế, đây chính là  thời điểm mà ông nhìn lại cuộc đời và bộc bạch tâm niệm thiết tha của  một nhà cách mạng, một nhà thơ đã gắn bó trọn đời với đất nước, quê  hương với một khát vọng cân thành và tha thiết:
 
 
“Ta làm con chim hót,
Ta làm một cành hoa.
Ta nhập vào hoà ca,
Một nốt trầm xao xuyến”
Lời thơ như ngân lên thành lời ca. Nếu như đoạn đầu Thanh Hải xưng tôi  kín đáo và lặng lẽ thì đến đoạn này ông chuyển giọng xưng ta. Vì sao có  sự thay đổi như vậy? Ta ở đây là nhà thơ và cũng chính là tất cả mọi  người. Khát vọng của ông là được làm con chim hót, một cành hoa để hoà  nhập vào “mùa xuân lớn” của đất nước, góp một nốt trầm vào bản hoà ca  bất tận của cuộc đời. Hiến dâng “mùa xuân nho nhỏ” nghĩa là tất cả những  gì tốt đẹp nhất, dù nhỏ bé của mỗi người cho cuộc đời chung cho đất  nước. Điều tâm niệm đó thật chân thành, giản dị và tha thiết – xin được  làm một nốt trầm trong bản hoà ca của cuộc đời nhưng là “một nốt trầm  xao xuyến”.
Điều tâm niệm của tác giả: “lặng lẽ dâng cho đời” chính là khát vọng  chung của mọi người, ở mọi lứa tuổi, chứ đâu phải của riêng ai. Thanh  Hải đã thể hiện hết mình vì lòng tin yêu cuộc sống và khiêm tốn hiến  dâng cho đất nước, cho cuộc đời, bởi vậy, xuất phát từ tiếng lòng thiết  tha, nhỏ nhẹ, chân thành của tác giả nên lời thơ dễ dàng được mọi người  tiếp nhận và chia sẻ cho nhau:
 
 
“Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc”.
Đã gọi là cống hiến cho đời thì dù ở tuổi nào đi chăng nữa cũng phải  luôn biết cố gắng hết tâm trí để phục vụ và hiến dâng cho quê hương, đất  nước mến yêu của chính mình. Già - cống hiến tuổi già, trẻ - cống hiến  sức trẻ để không bao giờ thất vọng trước chính bản thân mình.
 
Thật cảm động và kính phục biết bao khi đọc những vần thơ như lời tổng  kết của cuộc đời. “Dù là tuổi hai mươi” khi mới tham gia kháng chiến cho  đến khi tóc bạc là thời điểm hiện thời vẫn lặng lẽ dâng hiến cho đời và  bài thơ này là một trong những bài thơ cuối cùng. “Một mùa xuân nho  nhỏ” cuối cùng của Thanh Hải dâng tặng cho đời trước lúc ông bước vào  thế giới cực lạc, chuẩn bị ra đi mãi mãi.
 
Kết thúc bài thơ bằng một âm điệu xứ Huế: điệu Nam ai, Nam Bình mênh  mang tha thiết, là lời ngợi ca đất nước, biểu hiện niềm tin yêu và gắn  bó sâu nặng của tác giả với quê hương, đất nước, một câu chân tình thắm  thiết:
 
 
 “Mùa xuân ta xin hát
Câu Nam ai, Nam Bình
Nước non ngàn dặm tình
Nước non ngàn dặm mình
Nhịp phách tiền đất Huế”
 
 Đánh giá chung
 
 Những  lời tâm sự cuối cùng của người sắp mất luôn là những lời thực sự, luôn  chứa chan tình cảm, ước nguyện sâu lắng nhất… và bài thơ này cũng chính  là những điều đúc kết cả cuộc đời của ông. Ông đã giải bày, tâm tình  những điều sâu kín nhất trong lòng, và chính lúc đó Thanh Hải đã thả hồn  vào thơ, cùng chung một nhịp đập với thơ để ông và thơ luôn được cùng  nhau, hiểu nhau và giải bày cho nhau.
 
 
Kết bài
 
Tóm lại bài thơ đã sử dụng thể thơ năm chữ, mang âm hưởng dân ca nhẹ  nhàng tha thiết, giàu hình ảnh, nhạc điệu, cất trúc thơ chặt chẽ, giọng  điệu đã thể hiện đúng tâm trạng, cảm xúc của tác giả. Nét đặc sắc của  bài thơ là ở chỗ nó đề cập đến một vấn đề lớn và quan trọng “nhân sinh”,  vấn đề ý nghĩa cuộc sống của mỗi cá nhân được Thanh Hải thể hiện một  cách chân thành, thiết tha, bằng giọng văn nhỏ nhẹ như một lời tâm sự,  gửi gắm của mình với cuộc đời. Nhà thơ ước nguyện làm một “mùa xuân”  nghĩa là sống đẹp, sống với tất cả sức sống tươi trẻ của mình nhưng rất  khiêm nhường; là “một mùa xuân nho nhỏ” góp vào “mùa xuân lớn” của đất  nước của cuộc đời chung và bài thơ cũng có ý nghĩa hơn khi Thanh Hải nói  về “mùa xuân nho nhỏ” nhưng nói được tình cảm lớn, những xúc động của  chính tác giả và của cả chúng ta./.
Bài 3:
Thanh Hải là một nhà thơ được mọi người biết đến như một hiện tượng đặc  biệt của thơ ca Việt Nam. Là con người tài hoa, giàu sức sống nghệ thuật  và lắng nghe được nhiều âm thanh biến thái của cuộc đời, ngay cả những  phút cận kề cái chết Thanh Hải vẫn khát khao sống, làm việc cống hiến  cho đời chung. Mùa xuân nho nhỏ chứ không phải là cái gì lớn lao ồn ả  nhưng thật tinh tuý, sâu xa lắng động của Thanh Hải để lại cho đời trước  lúc ra đi. Những vần thơ nhỏ nhẹ trầm bổng mà ý tứ lắng sâu lạ kỳ. Và  không thể thiếu được ở làng thơ xuân nếu ta quên đi một mùa xuân nho nhỏ  của một nhà thơ tài hoa, mệnh bạc - Thanh Hải thì quả là thiếu sót. Bài  thơ ra đời vào những năm 80 của thế kỉ XX được xem như một lời tâm niệm  trẻ trung và đáng trân trọng của nhà thơ để lại cho đời trước lúc đi  xa.
Mở đầu bài thơ, Thanh Hải đưa ta về với thiên nhiên tạo hoá  đất trời. Sau những ngày đông lạnh lẽo, thiên nhiên lại được khoác một  tấm áo tươi non, ấm áp của mùa xuân. Đất trời như rộng thêm ra, cao hơn  được Thanh Hải phác họa bằng ba nét chấm phá. Một "dòng sông xanh, "bông  hoa tím biếc", tiếng chim chiền chiện hót vang trời gợi ra một không  gian cao rộng từ mặt đất đến bầu trời với những sắc màu tươi tắn, êm  dịu, trong sáng. Những âm thanh vang vọng, tha thiết. Những đường nét đó  đã khắc hoạ thành một bức tranh mùa xuân đẹp, yên ả, thanh bình, rạo  rực niềm vui và tràn trề sức sống.
Đối tượng được nhà thơ miêu tả sâu sắc đó là hình ảnh:
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng
Đây  là chi tiết tạo hình và sự chuyển đổi cảm giác tuyệt vời trong thơ ca.  "Giọt long lanh" ấy chính là những giọt xuân, mùa xuân đẹp, kì diệu với  những sắc màu long lanh. Tác giả đã đưa tay hứng cả mùa xuân đất trời  rất đỗi nâng niu, trìu mến, trân trọng và có cảm giác từng giọt xuân  lung linh, ấm áp, mát dịu đang thấm vào da thịt, vào lòng người. Tất cả  đang được tắm gội trong hương sắc mùa xuân say sưa, ngây ngất, ngọt  ngào.
Và cảm hứng nhà thơ chuyển dần từ mùa xuân cảnh sắc thiên nhiên đất trời tươi đẹp sang mùa xuân đất nước Cách mạng:
Mùa xuân người cầm súng
L ộc giắt đầy trên lưng
Mùa xuân ng ười ra đồng
L ộc trải dài nương mạ
T ất cả như hối hả
T ất cả như xôn xao...
Từ  mùa xuân đã được chuyển nghĩa theo cách hiểu thứ hai với hai nhiệm vụ  sản xuất, chiến đấu, xây dựng vả bảo vệ trong tư thế đi lên đất nước.
Điệp  từ "lộc" láy lại đầu câu có nhiều nghĩa khác nhau: "lộc" là chồi non,  sức sống, mùa xuân; lộc là do con người mang đến cho mùa xuân, đất nước  trong chiến đấu, sản xuất. Con người đi đến đâu mang mùa xuân đến đó,  mang chồi non, lộc biếc cho cuộc sống sinh sôi nảy nở.
Âm hưởng  của câu thơ, nhịp thơ hối hả, khấn trương kết hợp tả thực, tượng trưng  liên tưởng từ quá khứ đến hiện tại, tương lai đất nước:
Đất nước bốn ngàn năm
V ất vả và gian lao
Đấ t nước như vì sao
C ứ đi lên phía trước.
Động  từ “cứ” như một mệnh đề thẳng tiến khẳng định bước đi vững chãi, tự tin  của dân tộc sau mỗi mùa xuân nhìn lại mình, vững bước đi lên.
Từ mùa xuân chung của đất nước và cách mạng Thanh Hải ước nguyện làm một mùa xuân nho nhỏ đóng góp vào cuộc đời chung.
Nếu  nhịp điệu thơ ở những khổ thơ trên vừa hối hả, vừa khẩn trương, vừa tả  thực, vừa tượng trưng hàm chứa nhiều ý nghĩa về mùa xuân của đất nước  lớn lao, tự hào thì mùa xuân ở những khổ thơ dưới như sau:
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hoà ca
Một nốt trầm xao xuyến
lại cất lên một cách nhỏ nhẹ, khiêm tốn nhưng thật tha thiết, cảm động, sâu lắng.
“Ta  làm” là điệp ngữ vang lên ở đầu các câu thơ như một sự khẳng định những  ước nguyện chính đáng, cao đẹp thể hiện tâm hồn khát khao được làm  việc, được cống hiến nhiều nhất cho cuộc đời.
Hình ảnh đối ứng  lặp lại ở đầu bài thơ “con chim”, “cành hoa”, “nốt trầm” là thể hiện  mong ước cụ thể của nhà thơ được góp cái gì đó dù nhỏ bé nhưng có ích  cho cuộc đời. Là con chim hãy mang lại những âm thanh vang vọng, những  tính hót vui say lòng người. Là cành hoa hãy toả ngát hương thơm. Là nốt  nhạc, nốt trầm trong bản nhạc nhưng không thể thiếu giàn hợp xướng,  trong bản hoà ca tất cả mọi người.
Cũng trong khổ thơ này Thanh  hải đã chuyển những cái bé nhỏ, riêng tư thành cái “ta” lớn lao, hoà  chung mọi người. Giọng thơ nhỏ nhẹ, chân thành không khuôn thước, ồn ào  mà ngược lại đằm thắm, lắng động, sâu xa tác động mạnh mẽ vào con tim,  khối óc người đọc.
Khổ thơ tiếp theo là tiếng lòng cao cả của nhà  thơ, của những con người biết hướng tới một mùa xuân đẹp, sống có lý  tưởng, mục đích, ước mơ:
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc
Tác giả nhắc lại nhan đề bài thơ như một lời nhắn nhủ, tâm tình gợi ra  một lẽ sống cống hiến cho đời chung lặng lẽ, khiêm tốn, sống đẹp, sống  có ích âm thầm đóng góp cho mùa xuân chung không kể gì tuổi tác, không  kể gì thời gian.
Khổ thơ ánh lên và toả sáng vẻ đẹp tâm hồn luôn  luôn khát khao vươn tới một cuộc sống tốt đẹp như một mùa xuân vang vọng  đất trời để góp phần làm đẹp cho mùa xuân chung của đất nước. Tố Hữu  viết:
Nếu là con chim chiếc là
Con chim phải hót, chiếc lá phải xanh
Lẽ nào vay mà không có trả
Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình.
Thơ  xưa và nay thường gắn nhiều định ngữ với mùa xuân nhưng mùa xuân của  Thanh Hải nho nhỏ mà không nhỏ chút nào. Nó nói lên được nhiều ý nghĩa  hơn cả bởi đó là lời tâm niệm chân thành, sâu lắng nhất của một tâm hồn  trước lúc đi xa, giã từ cuộc sống ngàn lần đáng yêu về với cõi vĩnh hằng  hư vô.
Có phải khi con người ta đến gần cái chết là lúc họ khát  khao muốn sống hơn bao giờ hết. Nhưng chúng ta còn khâm phục hơn ở Thanh  Hải đó là một tấm lòng rộng mở, thanh thản, cao đẹp, sống có ý nghĩa  đến những phút chót cuộc đời. Đúng như mong ước của nhà thơ “mùa xuân  nho nhỏ” được phổ nhạc. Bài thơ lại một lần nữa được chắp thêm cánh bay  xa góp vào bản hoà ca trong giàn hợp xướng một nốt trầm làm xao xuyến  lòng người.