Tìm kiếm chủ đề bài viết ở đây trước khi hỏi TTB -Tìm bằng tiếng việt có dấu càng chính xác-Ví Dụ:Đánh vào Hwang mi ri để tìm truyện tác giả này
 
Hãy ủng hộ mua bất kỳ sản phẩm trên shopee.vn truy cập Vào Đây tìm sản phẩm rồi mua, mỗi lượt mua đều giúp duy trì website hoạt động miễn phí
KHÔNG XEM ĐƯỢC ẢNH TRUY CẬP ĐỔI DNS CLICK VÀO ĐÂY 
 
   	  	 
 
 
		 
	 
 
  
	
	
		
	
	
	| 
		
		 
			
				11-09-2012, 12:11 AM
			
			
			
		 
	 | 
 
	
		
        
        
		
		        
 
                                |   	
                              
				
 				 Đầy Tớ Của Nhân Dân 
	
                 
 Facebook: https://www.facebook.com/tuthienbaocom 
		
 | 	
	
			
			 | 
	
			
	
                              
					  
					
					
					
				
			 | 
		  |  
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				 
				Cảm nghĩ về nhân vật anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa pa của Nguyễn Thành Long
			 
			 
			
		
		
 
 
 
 
 
 
Cảm nghĩ về nhân vật anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa pa của Nguyễn Thành Long 
Bài 1: 
 Gấp lại truyện ngắn “Lặng lẽ Sa pa ”của Nguyễn Thành  Long lòng ta cứ xao xuyến vấn vương trước vẻ đẹp của những con người  ,trước những tình cảm chân thành, nồng hậu trong một cuộc sống đầy tin  yêu .Dù được miêu tả ít hay nhiều nhân vật nào của “Lặng lẽ Sa pa” cũng  hiện lên với nét cao quí đáng khâm phục.Trong đó anh thanh niên làm công  tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu đã để lại cho chúng ta nhiều ấn tượng  khó phai mờ.
 	 		     	Trước tiên anh thanh niên này đẹp ở tấm lòng yêu đời,yêu nghề ,ở  tinh thần trách nhiệm cao với công việc lắm gian khổ của mình.Trong lời  giới thiệu với ông hoạ sỹ già và cô gái,bác lái xe gọi anh là “người cô  độc nhất thế gian”.Đã mấy năm nay anh “sống một mình trên đỉnh Yên Sơn  cao 2600m bốn bề chỉ có cỏ cây và mây mù lạnh lẽo”.Công việc hàng ngày  của anh là“đo gió,đo mưa ,đo chấn động mặt đất”rồi ghi chép,gọi vào máy  bộ đàm báo về trung tâm.Nhiều đêm anh phải “đối chọi với gió tuyết và  lặng im đáng sợ”.Vậy mà anh rất yêu công việc của mình.
   	Anh quan niệm:“khi ta làm việc ta với công việc là đôi,sao gọi là  một mình được?”Anh hiểu rõ : “Công việc của cháu gian khổ thế đấy,chứ  cất nó đi,cháu buồn đến chết mất”.Sống một mình nhưng anh không đơn độc  bởi “lúc nào tôi cũng có người để trò chuyện.Nghĩa là có sách ấy mà ”.
   	Tuy sống trong điều kiện thiếu thốn nhưng người thanh niên ấy vẫn  ham mê công việc,biết sắp xếp lo toan cuộc sống riêng ngăn nắp, ổn  định.Anh nuôi gà, trồng hoa, đọc sách,thỉnh thoảng anh xuống đường tìm  gặp bác lại xe cùng hành khách để trò chuyện cho vơi bớt nỗi nhớ nhà.
   	 
      	Sống trong hoàn cảnh như thế sẽ có người dần thu mình lại trong  nỗi cô đơn.Nhưng anh thanh niên này thật đáng yêu ở nỗi “ thèm người  ”,lòng hiếu khách đến nồng nhiệt và sự quan tâm đến người khác một cách  chu đáo.Ngay từ những phút gặp gỡ ban đầu ,lòng mến khách ,nhiệt tình  của anh đã gây được thiện cảm tự nhiên đối với người hoạ sỹ già và cô kỹ  sư trẻ.Niềm vui được đón khách dào dạt trong anh,toát lên qua nét  mặt,cử chỉ:anh biếu bác lái xe củ tam thất,mừng quýnh đón quyển sách bác  mua hộ,hồ hởi đón mọi người lên thăm “nhà”,hồn nhiên kể về công  việc,đồng nghiệp và cuộc sống của mình nơi Sa pa lặng lẽ.Khó người đọc  nào có thể quên,việc làm đầu tiên của anh khi có khách lên thăm nơi ở  của mình là:hái một bó hoa rực rỡ sắc màu tặng người con gái lần đầu  quen biết.Bó hoa cho cô gái ,nước chè cho ông hoạ sỹ già, làn trứng ăn  đường cho hai bác cháu…Tất cả không chỉ chứng tỏ đó là người con trai  tâm lý mà còn là kỷ niệm của một tấm lòng sốt sắng , tận tình đáng quí .
   	Công việc vất vả ,có những đóng góp quan trọng cho đất nước nhưng  người thanh niên hiếu khách và sôi nổi ấy lại rất khiêm tốn.Anh cảm  thấy đóng góp của mình bình thường,nhỏ bé so với bao ngừơi khác.Bởi thế  anh ngượng ngùng khi ông hoạ sỹ già phác thảo chân dung mình vào cuốn sổ  tay .Con người khiêm tốn ấy hào hứng giới thiệu cho ông hoạ sỹ những  người khác đáng vẽ hơn mình:“Không,không ,bác đừng mất công vẽ cháu,để  cháu giới thiệu cho bác những người khác đáng vẽ hơn.”Đó là ông kỹ sư ở  vườn rau vượt qua bao vất vả để tạo ra củ su hào ngon hơn,to hơn.Đó là  “người cán bộ nghiên cứu sét,11 năm không xa cơ quan lấy một ngày”…Dù  còn trẻ tuổi,anh thấm thía cái nghiã,cái tình của mảnh đất Sa pa,thấm  thía sự hy sinh lặng thầm của những con người đang ngày đêm làm việc và  lo nghĩ cho đất nước .
   	Bằng một cốt truyện khá nhẹ nhàng ,những chi tiết chân thực tinh  tế ,ngôn ngữ đối thoại sinh động Nguyễn Thành Long đã kể lại một cuộc  gặp gỡ tình cờ mà thú vị nơi Sa pa lặng lẽ.Chưa đầy 30 phút tiếp xúc với  anh thanh niên,khiến người hoạ sỹ già thêm suy ngẫm về vẻ đẹp cuộc đời  mà mình không bao giờ thể hiện hết được và còn làm cô kỹ sư trẻ lòng bao  cảm mến bâng khuâng …
   	Với truyện ngắn này ,phải chăng nhà văn muốn khẳng định:Cuộc sống  của chúng ta được làm nên từ bao phấn đấu,hy sinh lớn lao và thầm  lặng?Những con người cần mẫn,nhiệt thành như anh thanh niên ấy, khiến  cuộc sống này thật đáng trân trọng,thật đáng tin yêu .
Bài 2:
 Có những nốt nhạc trầm ngâm đến gần  như câm lặng nhưng lại mang đến cho người nghe những ý vị sâu sắc và  tạo nên nhiều tiếng vang. Có những con người thầm lặng vô danh nhưng lại  được hiểu rất nhiều. Anh thanh niên trẻ bước vào những trang viết trong  truyện ngắn  Lặng lẽ Sa Pa của  Nguyễn Thành Long với công việc lặng lẽ khiến ta hiểu sâu về anh để quý  trọng và yêu mến anh, nhưng đồng thời cũng cho chúng ta những suy nghĩ  sâu xa. 
  
 Trước hết, đọc tác phẩm  Lặng lẽ Sa Pa  của Nguyễn Thành Long, người đọc cảm nhận sâu sắc hình ảnh anh thanh  niên trẻ say mê lao động, có tinh thần trách nhiệm cao với công việc  khiến mỗi chúng ta trân trọng và cảm phục. Từ giã cuộc sống đô thị, nơi  xa hoa, lộng lẫy, anh thanh niên trẻ tình nguyện trở về quê hương - mảnh  đất Sa Pa, lên đỉnh Yên Sơn lạnh giá làm việc. Anh làm công tác khí  tượng thuỷ văn kiêm vật lý địa cầu, quanh năm vắng bóng âm thanh của con  người. Chỉ nói về mình vẻn vẹn có năm phút, một cách rất khiêm tốn, anh  đã cho chúng ta hiểu hết sự gian khổ của công việc anh làm: Công  việc nói chung cũng dễ, chỉ cần chính xác. Gian khổ nhất là lần ghi và  báo về lúc một giờ sáng. Rét, bác ạ. Ở đây có cả mưa tuyết đấy. Nửa đêm  đang nằm trong chăn nghe chuông đồng hồ chỉ muốn tắt đi... Xách đèn ra  vườn, gió tuyết và lặng yên ở bên ngoài như chỉ chực đợi mình ra ào ào  xô tới. Anh đã không bỏ qua, không chậm trễ một lần nào dẫu ban  ngày hay ban đêm, khi gió lớn hay tuyết rơi. Bởi trong anh đã ý thức  được công việc của mình rất rành rọt, dứt khoát. Chúng ta thật xác động  khi đọc những dòng suy nghĩ của anh: 
  
 Mình sinh ra là gì. Mình đẻ ở đâu. Mình vì ai mà làm việc.  
  
 Trong dòng suy nghĩ ấy thực chất là ý thức trách nhiệm. Nguyễn Thành  Long thật sâu sắc khi đưa dòng suy nghĩ này đặt vào tâm lý của anh, để  anh tự khẳng định chính mình. Anh hiểu được rằng mỗi việc làm của anh là  một mắt xích quan trọng trong cái chuỗi công việc chung của nhiều  người, của mọi người. Thiếu một lượng thông tin chỉ từ cái đài quan sát  của anh, biết đâu việc dự báo thời tiết cho cả một huyện, một tỉnh, một  vùng, chả vì thế mà kém chính xác đi, hoặc còn tệ hơn sai lệch đi?  
  
 Đã bấy lâu nay, công việc của anh là đo gió, đo mưa, đo nắng, ghi chép  rồi gọi về máy bộ đàm, báo cáo về trung tâm. Công việc của anh âm thầm  lặng lẽ tưởng chừng như cô đơn nhưng anh vẫn khẳng định:  
  
 Khi làm việc ta với công việc là đôi, sao lại gọi là một mình được?  
  
 Đó là lời tâm sự của anh với ông họa sĩ già. Phải chăng trong lời nói  ấy chứa đựng bao nhiêu tình yêu, niềm say mê với công việc. Con người  thật sự không cô đơn bởi trong con người với công việc là một. Anh thanh  niên - một con người vô danh nhưng thực là một con người với mọi ý  nghĩa tốt đẹp của danh từ ấy, bởi anh đã sống với ý thức trách nhiệm đầy  đủ của một con người.  
  
 Công việc của cháy vất vả thế đấy chứ cất nó đi cháu buồn đến chết mất   (lời anh thanh niên với ông họa sĩ già). Thế mới biết công việc đối với  anh là quan trọng nhất. Nó là nguồn sống, nguồn hạnh phúc của anh, là  cái đích anh vươn tới bấy lâu nay. Nguyễn Thanh Long đã dùng mấy trang  viết để diễn tả niềm say mê công việc của anh? Không! Chỉ vài dòng ngắn  ngủi ông đã diễn tả rõ điều đó. Vượt qua tất cả khó khăn anh vẫn cống  hiến "một giờ sáng đi ốp". Và để rồi chính anh là người góp phần làm nên  chiến thắng, nhờ việc phát hiện ra đám mây khô mà anh đã giúp quân ta  hạ được bao nhiêu phản lực Mỹ trên cầu Hàm Rồng. Có lẽ sẽ chẳng có ai  vui mừng bằng anh, nó (chiến thắng ấy) đã là động lực để anh làm việc. 
  
 Phải chăng Nguyễn Thành Long đã khắc họa tên anh bằng cả tâm huyết,  bằng cả sự cảm phục, đậm nét. Anh chính là hình ảnh thế hệ trẻ Việt Nam  đang say mê lao động xây dựng đất nước, là tấm gương cho mỗi chúng ta  học tập, noi theo.  
  
  Anh là một con người mà trong lòng luôn rực rỡ một khát vọng: Sống đẹp,  sống có ý nghĩa, sống có ích cho đất nước, cho mọi người. Ở anh toát lên  một lối sống giản dị yêu đời tâm hồn trong sáng và trái tim giàu tình  yêu thương. Có trách nhiệm đối với mọi người, với công việc anh cũng  sống trách nhiệm, với chình mình không buông thả. Chính ông họa sĩ cũng  đã nghị:  
  
 Khách tới bất ngờ, chắc cu cậu chưa kịp quét tước, dọn dẹp, chưa kịp gấp chăn chẳng hạn.  
  
 Nhưng không! Cuộc sống của anh thật giản dị, gọn gàng và sạch sẻ. Tất  cả thu gọn trong một góc trái gian nhà với chiếc giường con, một chiếc  bàn học, một giá sách. Chẳng cần tìm hiểu sâu thêm, chỉ càn dừng ngay  trước nơi anh làm việc cũng đủ để ta thêm yêu mến, quý trọng anh. Nếp  sống hằng ngày của anh tổ chức có nề nếp: Ăn, ngủ, làm việc và đọc sách.  Anh chẳng khác nào một người đang sống giữa xã hội chứ không phải sống  một mình cô đơn. Sống như thế không phải là dễ nhưng đó thực sự là sống  đẹp. Cái đẹp ấy không bắt nguồn từ ham muốn giả tạo mà bắt nguồn từ bản  chất tâm hồn đẹp.  
  
  Sống ở vị trí cô độc nhất thế gian, nhưng anh không buồn, không chán  nản. Anh vẫn ham học tập, đọc sách, trồng hoa, nuôi gà. Anh lấy nó làm  nguồn vui và cũng là để tăng thêm sự hiểu biết.  
  
 Thật là đầy ý nghĩa khi tác giả đưa vào truyện ngắn chi tiết về vườn  hoa của chàng trai với bao nhiêu hoa lay đơn, thược dược... Đó không chỉ  là hoa của thiên nhiên, đó còn là cái gì tốt đẹp nhất của cuộc đời, đó  chính là tâm hồn anh. Và chính anh đã hào phóng tặng nó cho mọi người,  cho ông họa sĩ, cho cô kĩ sư... Từ chi tiết ấy như toát lên một triết lý  sống: hãy sống tốt đẹp, hãy đến với cuộc sống, đến với mọi người bằng  tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình.  
  
 Trong sự cô độc nơi làm việc, tâm hồn anh gần gũi con người biết chừng  nào, ấm áp biết chừng nào. Anh luôn khao khát được gặp gỡ với mọi người:  Bác lái xe đã xử sự rất đúng khi đặt ra thành lệ việc ngừng xe lại nửa  giờ nơi đỉnh núi cao để thoả mãn nguyện vọng của anh, nhưng cũng là để  được gặp gỡ và tỏ lòng yêu mến một tâm hồn trong sáng như anh. Anh luôn  quan tâm đến mọi người. Anh trao gói tam thất cho bác lái xe rất chu đáo  chỉ vì  hôm qua bác chẳng bảo bác gái vừa ốm dậy là gì?  Thái độ ấy, tình cảm ấy còn được bộc lộ ở sự hiếu khách của anh. Anh đã  tiếp đón ông họa sĩ giá và cô gái rất chân thành tự nhiên. Anh chân  tình quan tâm đến niềm vui và hạnh phúc của người khác. Anh hồ hởi và  thích giao tiếp, anh nói những điều người ta ít nghĩ. Từng giấy  phút trò chuyện đối với anh là quý giá biết bao nhiêu. Bởi lúc ấy anh  thổ lộ những gì sâu kín trong lòng. Mà chình những lời bộc bạch ấy lại  gây ấn tượng cho người đọc. 
  
 Ta hãy xem anh khiêm tốn biết bao:  Chỉ nói về mình có năm phút trong tổng số ba mươi phút gặp gỡ nhưng anh  lại để lại ấn tượng khó quên. Nói về mình đã ít mà cách nói cũng hết sức  nhẹ nhàng. Anh cho rằng những gì anh làm đâu có đáng gì so với mọi  người khác như bác kỹ sư su hào, anh cán bộ nghiên cứu bản đồ sét mà  trong hoàn cảnh tiếp hai người khách xa tới thì anh hoàn toàn có thể  khoa trương cường điệu. Nhưng anh đã không làm vậy. Anh từ chối ông họa  sĩ vẽ mình và chân thành giới thiệu bao nhiêu người đáng vẽ hơn anh: Ông  kĩ sư su hào, anh cán bộ nghiên cứu bản đồ sét...  
  
 Chính cuộc sống của anh đã gợi ra một âm vang cho mỗi thế hệ trẻ sau  này. Anh là tấm gương tiêu biểu cho hình tượng con người mới Việt Nam  đang đi xây dựng đất nước với lối sống đầy tình cảm. Chính điều đó đã  tạo cho chúng ta lòng tin yêu vào chế độ mới, cuộc sống mới. Phải chăng  anh chính là Mai An Tiêm trong thời đại ngày nay.  
  
 Anh thanh niên trong truyện ngắn  Lặng lẽ Sa Pa  của Nguyễn Thành Long là một hình tượng điển hình cho thế hệ trẻ Việt  Nam đang xây dựng đất nước. Một con người với lý tưởng cao đẹp: Sống và  cống hiến... Anh là tấm gương cho chúng ta học tập, noi theo. Và khúc ca  của thanh Hải chợt vọng lại trong lòng chúng ta Một mùa xuân nho nhỏ - Lặng lẽ dâng cho đời... 
 
 |  
  
 
		
		
		
 
  
 | 
 |   
 
    BÁO LỖI BÀI VIẾT
 Hãy gửi cốc trà đá cho TTB tài khoản ngân hàng phía dưới hoặc paypal : 
    paypalme/tuthienbao
 Giúp có kinh phí duy trì Free  
 
 
TÌM BÀI VIẾT KHÁC SEARCH TRÊN THANH TìM KIẾM PHÍA TRÊN WEB 
 
 
		
		
		
			
			
			
			
				 
			
			
			
			
			
			
			
				
			
			
			
		 
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
		
	
	
		
 
  	 	 
 
	
ADS
	
	
 
 
	
	
Miễn trừ trách nhiệm.NẾU CÓ ĐIỀU KIỆN HÃY MUA SÁCH ỦNG HỘ NHÀ XUẤT BẢN 
© Tuthienbao.com- TTB chúng tôi không cung cấp chức năng đăng ký thành viên để viết bài hay bình luận - Nếu có khiếu nại chung tôi sẽ xử lý.Mọi dữ liệu về diễn đàn trên website này đều được chúng tôi và các thành viên tham gia website tổng hợp từ  tất cả các trang website .Do đó, chúng tôi không chịu trách nhiệm về những dữ liệu được chia sẻ tại đây.Truyện Nội Dung được chia sẻ chỉ với mục đích giải trí, phi lợi nhuận. Mọi bản quyền thuộc về tác giả và nhà xuất bản gốc.Nếu có yêu cầu gỡ bỏ, xin liên hệ qua email
  
truyen tranh,
truyen tranh 8,truyen tranh hay,
truyen tranh online,
ebook,ebook ngon tinh,
van hoc lop 5,van hoc lop 6,van hoc lop 7,van hoc lop 8,van hoc lop 9,van hoc lop 10,van hoc lop 11,van hoc lop 12,
 
     | 
  
 
 
Powered by: vBulletin v3.8.2
 Copyright ©2000-2025, Jelsoft Enterprises Ltd.
 
	
	
		
	
	
 
      |