Hơn 50 triệu album được bán ra với 14  đĩa đơn đứng đầu bảng xếp hạng âm nhạc tại Anh, chỉ đứng sau The Beatles  và Elvis, Westlife đã khẳng định được vị thế không nhỏ của mình trong  lịch sử nhạc pop. Từ 5 chàng trai Ai-Len vô danh, họ đã làm thế nào để  chạm tới ngưỡng danh vọng ấy? Những sóng gió, khó khăn và biến đổi nào  đã diễn ra trong cuộc đời của họ kể từ khi bước chân vào ngành công  nghiệp đầy thử thách này? Qua 
Westlife - Chuyện của chúng tôi,  các thành viên của Westlife sẽ đưa chúng ta đến với hành trình 10 năm  của họ - Hành trình của một ban nhạc thành công nhất trong lịch sử nhạc  pop nước Anh.
 
Westlife thành lập năm  1998. Các thành viên ban đầu gồm Kian Egan, Mark Feehily, Brian  McFadden, Nicky Byrne và Shane Filan. Năm 2004, Brian rời nhóm để theo  đuổi sự nghiệp solo của riêng mình.
 ---
 
ĐOẠN TRÍCH
 “Vậy, Westlife, các anh nghĩ sao về Brazil?”
 Chúng tôi ngồi trên nóc chiếc xe buýt  lưu diễn đang lắc lư và trả lời phỏng vấn một DJ nổi tiếng ở Rio   de  Janeiro, phát trực tiếp trên sóng radio.
 Xung quanh là 3.000 người hâm mộ Westlife, ai nấy đều đang hò hét và cổ vũ cuồng nhiệt.
 Ở UK, chúng tôi đã có bảy đĩa đơn đầu  tiên, liên tiếp, đứng đầu bảng xếp hạng, một kỉ lục mà chưa ban nhạc nào  đạt được trước đó. Chúng tôi đã bán ra hàng triệu album trên khắp thế  giới, và đi từ một nhóm nhạc vô danh đang thèm khát sự nổi tiếng ở  Ai-len đến việc có mặt trên khắp các trang bìa của các tạp chí âm nhạc  toàn cầu chỉ trong hơn một năm.
 Westlife là một hiện tượng, không nghi ngờ gì nữa.
 Chúng tôi đã đến trường thu thanh Rio,  nhưng có quá nhiều người hâm mộ đợi bên ngoài, nên chúng tôi không thể  tiến vào trong. Sự an toàn của các thành viên trong nhóm sẽ bị đe dọa  nếu chúng tôi cứ thế bước ra khỏi xe, chúng tôi sẽ bị xé lẻ mỗi người  một nơi.
 Khi vừa rẽ vào góc đường, chỉ trong chớp  mắt, đám đông đang hò hét đã chạy đến vây kín xe và bắt đầu đập thình  thình vào thành xe, vẫn cuồng nhiệt hò hét. Thật náo loạn.
 Một vài người trong số chúng tôi phải tì lưng và vai vào cửa sổ vì sợ chúng sẽ bị đẩy lật vào trong.
 Chúng tôi yêu cảnh tượng này.
 Chúng tôi lấy máy quay ra để ghi lại sự sôi động của người hâm mộ, trong lúc họ cũng đang quay chúng tôi. Thật tuyệt.
 Bảo vệ phải dẫn chúng tôi trèo lên nóc chiếc xe buýt và thực hiện buổi phỏng vấn trên đó.
 Bởi vậy, dường như chỉ một điều duy nhất chúng tôi có thể nói để trả lời câu hỏi của DJ: “
Chúng tôi yêu Brazil!”
 Tiếng hò reo rền lên ầm ĩ, chúng tôi nghĩ tai mình sắp sửa bục ra đến nơi.
 Từ Rio de Janeiro trở về vùng quê Sligo  và khu ngoại ô Dublin, Ai-len yên bình là cả một chặng đường dài, nhưng  hành trình đến với nóc chiếc xe buýt đó - và cả về sau - có nhiều thay  đổi và ngã rẽ hơn bất kỳ ai trong chúng tôi có thể tưởng tượng.
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD