Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả
Dịch giả: Mai Hương
Công ty phát hành: Văn Việt
Nhà xuất bản: NXB Văn Học
Ngày xuất bản: 28-02-2012
Kích thước: 14.5 x 20.5 cm
Số trang: 452
Giá bìa: 90 000VND 
 
Giới thiệu về nội dung:
... Gặp gỡ không bằng hoài niệm
Lâm Tiểu Niên vò chiếc khăn mềm mại ở trong tay, ngón tay không còn chút  sức lực nào. Lúc chia tay vội vàng đến mức món quà độc nhất vô nhị mà  cô chuẩn bị từ rất lâu cũng không kịp đưa ra để tặng.
Thế nhưng, nếu quả thật đem tặng rồi… thì liệu anh ấy có thích hay  không? Nếu không thích thì chẳng phải là đã lãng phí tâm ý của cô hay  sao?
Sự uốn lượn của từng mũi len, của từng đường kim mũi chỉ đều phảng phất  tình ý của cô dành cho anh. Tuy nhỏ và quấn vào nhau nhưng là một lòng  một dạ.
Cô thường nghĩ, nếu như cô cố gắng thêm một chút, đỗ vào đại học Bắc  Kinh, kết quả liệu có khác không? Cô cũng nghĩ nếu như cô cố gắng hơn  một chút, nói với anh ấy tình cảm của mình, anh ấy có chút cảm động nào  không? Nhưng mọi thứ đều không có kết quả.
Kiều Hoài Ninh yêu Âu Dương Phi. Đó là sự thật. Không dễ gì có thể thay  đổi. Còn cô không thể vô vọng chờ đợi một người không thể dời tâm chuyển  ý như vậy.
Cô khẽ than một tiếng, thò đầu ra ngoài cửa sổ. Những ngọn đèn trong  vườn tỏa sáng trong màn đêm. Cảnh sắc ban đêm ở trường đại học Triết  Giang không đẹp, nhưng mang một sự phồn hoa lạnh lùng. Có lẽ, con người  cũng như ngọn đèn leo lắt trong đêm, càng tỏa sáng, càng khiến cho mình  thêm ảm đạm. Lâm Tiểu Niên, em không thể đối xử với anh như vậy.
Người Lâm Tiểu Niên run run, cô cảm thấy mình không có cách nào, và thấy  mình bất lực. Vu công tử giữ vẻ mặt lạnh lùng, nét mặt lạnh hơn những  mảnh băng vụn trên tuyết. Anh nắm chặt vai cô, giống như một con chim  ưng đang giữ chặt con mồi của mình, trầm giọng nói: “Lâm Tiểu Niên, em  không thể đối xử với anh như vậy!”. Lâm Tiểu Niên không có cách nào để  nói thêm điều gì nữa, chỉ có thể mím chặt môi, lắc đầu: “Hữu Dư, là anh  không thể đối xử với em như thế này!”.
Cho đến lúc không ai biết nên đối xử với ai thế nào thì đã là lúc không  tìm được lối thoát, giống như ai yêu ai đó, cũng lại giống như không yêu  ai, không đúng không sai. Trước vận mệnh to lớn trước mắt, mỗi người  đều thấy mình nhỏ bé. Đối diện với bệnh tật, ai cũng đều thấy bất lực.
Số mệnh đều cho mỗi người sự lựa chọn trước một tình thế khó xử, như thể  đang trêu ngươi họ, khiến cho mỗi người không có cách nào chạy thoát  được.
Có những lúc, tình yêu không thể thay thế những tháng năm ấu thơ sống bên nhau, cũng không thể thay thế tình thân đã từng có.
Lần đầu tiên Lâm Tiểu Niên thừa nhận rõ rằng: “Đúng, em đã yêu Kiều Hoài  Ninh.” Mặc dù những điều đó đều đã là quá khứ, nhưng trong cuộc đời cô  vẫn lưu lại  dấu tích của những năm tháng đó, không thể xóa nhòa, cũng  không thể hủy hoại được.
“Anh ấy yêu em, vẫn đang yêu em.” Giọng cô mặn chát, không gian bao la  của mùa đông đơn điệu: “Em không muốn anh ấy mang theo sự hối tiếc rời  khỏi thế gian này!”. Đúng rồi, cô quá tham lam, không muốn Vu Hữu Dư rời  khỏi cô, nhưng có một số thứ không thể gò bó, miễn cưỡng, cô muốn anh  phải chọn lựa. Vu Hữu Dư rốt cuộc cũng không phải thánh nhân: “Cho  nên?”. “Cho nên, em không thể để mặc anh ấy.”
Đã từng là thanh mai trúc mã, tuy mối quan hệ giờ đã trở thành tình anh  em sâu nặng nhưng cuối cùng cô cũng không thể từ bỏ, cho dù phải lừa  dối, cô vẫn hy vọng Kiều Hoài Ninh vẫn ôm mộng đẹp tới cùng, kiên trì  tới cùng.
Vu Hữu Dư không nói lời nào, lục trong túi áo khoác tìm điếu thuốc, châm  một điếu, hít vài hơi, nhả khói, sau đó lại châm thêm một điếu nữa, một  lúc sau đã đầy một gạt tàn thuốc. Vu Hữu Dư nói: “Lâm Tiểu Niên, anh  mệt rồi.” Mỗi năm đều dư thừa
Vu Hữu Dư lấy một đồng xu trong túi, đút vào bốt điện thoại công cộng,  gọi điện cho Lâm Tiểu Niên. Giọng anh khàn khàn, những câu nói của anh  dường như đã lặp đi lặp lại mấy lần, anh nói: “Lâm Tiểu Niên, những lời  nói khó nghe này, anh chỉ nói một lần, em nghe rõ nhé: Nếu em đồng ý  chịu đựng khổ đau, dùng năm trăm năm tu luyện của mình để đổi lấy một  lần Kiều Hoài Ninh khẽ cười với mình, vậy thì… anh nguyện đổi một nghìn  năm tu luyện của mình lấy một lần chuyển ý của em.”
Trái tim Lâm Tiểu Niên bỗng trở nên mềm yếu, biến thành một vũng nước,  còn cô nhìn thấy quá khứ qua vũng nước đó, chỉ nhìn thấy một con cá đang  đợi chờ.
Cô nắm chặt điện thoại di động, nhẹ nhàng nói: “Vu Hữu Dư, anh còn nhớ,  câu đối mùa xuân năm đó chúng ta cùng viết không? Niên niên hữu dư (hàng  năm đều dư thừa)… Em nghĩ hoành phi sẽ là… Cảm ơn!”.
Chuyện tình của bọn họ, ba từ “anh yêu em” không thể khắc họa được tất  cả, nụ cười cũng có, nước mắt cũng có, mùa đông này Bắc Kinh không có  tuyết, cô chầm chậm đi về phía anh, đi về hướng chưa biết, hướng đã  biết, nhưng cô đã xác định cho mình điểm dừng chân.
Cảm ơn anh, vì nhờ có anh mà mùa đông này em thấy yêu Bắc Kinh... 			
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD