"Hai mươi ba năm trước, có một người con  gái trẻ  lang thang qua làng   tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười  cười, cũng  chả ngại ngần ngồi tè   trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà  trong làng  đi qua cô gái thường nhổ   nước bọt, có bà còn chạy lên  trước dậm chân,  đuổi “Cút cho xa!”. Thế   nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn  cứ cười ngây dại  quanh quẩn trong làng.
  
Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức     gào lên: “Đưa, đưa tôi…” bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như     khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ     cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại     trợn mắt lên chửi: “Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho     mày. Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết     thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!”. Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc     chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở  xa    xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được  một    ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn.  Bà    nói, trong sữa mẹ có “bệnh thần kinh”, nếu lây sang tôi thì phiền  lắm. 
  
Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói.  Đặc    biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà     nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà,     còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi.
  
Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa     cho mẹ, bảo: “Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô.     Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở,     sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?”. Mẹ tôi vừa và  một    miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ “lệnh tiễn khách” liền  tỏ ra    kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã trong miệng. Mẹ nhìn tôi đang  nằm  trong   lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: “Đừng… đừng…”. Bà nội sắt mặt  lại,  lấy tác   phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét:  “Con dâu  điên mày   ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lành  gì đâu. Mày  vốn lang   thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi,  mày còn đòi  cái gì nữa?  Ăn  hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa  hả?”. Nói đoạn bà  nội lôi sau  cửa  ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống  nền đất như Dư Thái  Quân nắm gậy  đầu  rồng, “phầm!” một tiếng. Mẹ sợ  chết giấc, khiếp nhược  lén nhìn bà  nội,  lại chậm rãi cúi đầu nhìn  xuống bát cơm trước mặt,  có nước mắt  rưới trên  những hạt cơm trắng  nhệch. Dưới cái nhìn giám  sát, mẹ chợt có  một cử  động kỳ quặc, mẹ  chia cơm trong bát một phần  lớn sang cái bát  không  khác, rồi nhìn bà  một cách đáng thương hại..."
Download:
 DOWNLOAD
pass: tech24.vn  
 
 |  
  
 
		
		
		
 
  
 | 
 |