Hai chiếc va-li  kia làm nặng lòng tôi  hàng mấy ngày. Chúng đè nặng lên tâm trí tôi như  lên tâm trí Moricand khi hắn bò  như con rệp trên khắp cái chăn điên  loạn mệnh danh là châu Âu. Tôi cũng từng nằm  mơ thấy chúng. Đôi khi tôi  mơ thấy Moricand, trông nhue Emil Jannings, anh chàng  Jannings trong  cuốn Tiếng Cười cuối (The Last Laugh), anh chàng Jannings  gác  cửa Đại khách sạn từng bị đuổi việc, từng mất chân đứng, sau khi bị hạ  xuống  làm chân lau nhà tắm, nhà cầu đêm đêm lại lén lút mang giấu bộ  đồng phục ra  ngoài. Trong giấc mơ, tôi thấy mình luôn luôn theo dõi anh  chàng Conrad, luôn  luôn ở tầm gọi của hắn mà vẫn không bao giờ gọi hắn  mà hắn nghe thấy mình, nào  tiếng đại bác đì đùng, nào tiếng đại liên  lạch tạch, nào tiếng la thét của những  kẻ bị thương, những tiếng rền rĩ  của những kẻ hấp hối. Đâu đâu cũng chỉ thấy  hoang vu. Đây một hố bom  đầy chân tay; đây một chiến sĩ mình còn ấm, quần áo mở  phanh, hạ bộ mất  hẳn; đây một đầu lâu trắng xóa nhung nhúc những bọ đỏ rực, một  đúa bé  bị xâu lên cột hàng rào, một xe chở súng bê bết máu và chất mửa, cây cối   đứng chổng ngược, lủng lẳng chân tay người, một cánh tay còn dính bàn  tay, một  bàn tay nát chôn trong găng. Hoặc những con thú dồn dập chạy,  mắt long lanh  điên, cẳng trông lờ mờ, da cháy đỏ rực, ruột gan lòng  thòng ra ngoài làm vướng  cẳng chúng, và sau chúng, hàng ngàn hàng triệu  con khác, con nào con nấy cháy  sém, da tróc, tan tác, rách nát, tơi  bời, hộc máu, mửa ọe, chạy như điên, chạy  trước đám vong linh, chạy về  âm ty, rơi hết huy chương, thông hành, dây nhợ, hàm  thiếc, yên cương,  lông lá, mỏ miếc, hồng hiếc. Và Conrad Moriturus luôn luôn  chạy đầu,  như bay như biến, chân xỏ bốt da láng, tóc chải láng mượt, móng tay   chải chuốt, sơ-mi hồ, râu mép thoa sáp, quần thẳng nếp. Phi như anh  chàng lực sĩ  đu bay, hai chiếc va-li xòe ra như cánh, hơi thở lạnh lùng  đông lại sau hắn như  sương giá. Ra biên giới! Ra biên giới! 
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD 
 
 |  
  
 
		
		
		
 
  
 | 
 |