Đối  với mỗi người, thời niên thiếu là một dấu ấn khó phai trong cuộc đời.  Và trong những ngày chập chững bước đi đầu tiên ấy, người ta sẽ không  thể nào quên những bàn tay đã dìu dắt họ đi trên con đường kiến thức của  nhân loại. “Người thầy đầu tiên” của tác giả Aimatốp là một tác phẩm  nằm trong dòng cảm xúc đó…Xuyên suốt tác phẩm là lời kể  gián tiếp của người hoạ sĩ xen lẫn với lời kể của nhân vật Antưnai  Xulaimanôvna về hồi ức cuộc đời Bà trong những năm sau Cách Mạng Tháng  Mười Nga. Nước Nga bấy giờ bắt đầu một cuộc sống mới cũng như những con  người Nga bắt đầu một cuộc đời mới.
Trong  một dịp trở về làng quê Kurkurêu mừng khánh thành ngôi trường trung  học– nơi mà Antưnai đã từng trãi qua thời thơ ấu đắng cay nhưng cũng đầy  ắp kỷ niệm, Bà đã thật sự xúc động về những ký ức xa xưa. Khi đó,  Antưnai đã may mắn gặp và nhận được sự dạy dỗ của thầy Đuysen… Câu  chuyện là một nỗi hàm ơn của người trò nhỏ đối với người thầy giáo trẻ  và lồng vào đó là những tình cảm mới chớm của một trái tim yêu bé bỏng.  Nhưng tất cả làm người ta gợi nhớ đến những tình cảm thiêng liêng của  người thầy giáo cao thượng nhân từ.Đối với cả hai thầy trò, hai  cây phong như tấm “bùa hộ mệnh” đã giúp cho họ vượt qua tất cả. Thật  vậy, thầy đã từng nói với cô bé mồ côi này lời những động viên tinh thần  thiêng liêng nhất: “Antưnai, bây giờ thầy với em cùng làm chung một  việc. Hai cây phong này thầy mang về cho em đấy. Chúng ta sẽ cùng trồng.  Và trong khi chúng lớn lên, ngày một thêm sức sống, em cũng sẽ trưởng  thành, em sẽ là một người tốt. Em có một tâm hồn đẹp và một đầu óc ham  học. Thầy bao giờ cũng nghĩ rằng em sẽ trở thành người thành đạt”.Xuất  hiện trong tác phẩm là hình ảnh hai cây phong trên ngọn đồi của ngôi  làng, đây là biểu tượng thể hiện sự mạnh mẽ kiên trì của dân tộc Nga,  một dân tộc không “khom lưng khuất phục”.
Vì thế, cả thầy Đuysen và Antưnai đều cảm thấy có một sự gắn kết – sự gắn kết giữa hai thế hệ người. 
Và vượt lên trên những ý nghĩa ấy, hai  cây phong là hiện thân cho sự hy sinh thầm lặng của người chiến sĩ cộng  sản trẻ tuổi đã cống hiến tất cả tuổi thanh xuân của mình cho quê hương.  Trãi qua bao năm tháng, cây phong lớn lên như chính sự đóng góp của  người thầy vào sự nghiệp giáo dục, “vun trồng” những tài năng cho nước  Nga. Chúng còn là một chứng nhân của lịch sử trong những ngày làng  Kurkurêu còn chìm đắm trong hủ tục lạc hậu tối tăm, nó đè nặng lên đời  sống của dân làng những năm đầu sau Cách mạng Tháng Mười Nga... 
Chính vì những ý nghĩa ấy mà trên ngọn  đồi của làng Kurkurêu, người ta vẫn luôn nhớ hai cây phong, nơi ấy được  xem là ngôi trường nhỏ của thầy giáo Đuysen. 
Người thầy giáo mà cô học trò Antưnai  nhớ lại, bây giờ lại là một ông lão già đưa thư cho dân làng. Dường như  suốt cuộc đời này, thầy chỉ biết cống hiến tất cả cho đất nước. Thật  chua xót khi không mấy người hiểu rằng, thầy Đuysen đã làm những việc  thật cao cả. Antưnai đã day dứt trong lòng về điều này khi Bà nghĩ đến  mình và đến người thầy đầu tiên ấy: “Tôi nghĩ không phải chỉ riêng bà  con trong làng mà nói chung mọi người, nhất là lứa tuổi trẻ, đều cần  biết câu chuyện này”. 
Tấm lòng cao cả của người thầy đã vực  Antưnai đứng lên khỏi cuộc đời giông tố mà ở lứa tuổi của em lẽ ra  Antưnai sẽ không bị dày vò như thế. Thầy Đuysen đã cứu đứa trẻ mồ côi  vượt qua cơn khủng hoảng về thể xác và tinh thần khi chỉ mới 15 tuổi, em  đã phải trao thân cho một gã phàm phu… 
Sức sống mạnh mẽ và ý thức vượt qua số  phận của Antưnai đã trỗi dậy từ những năm tháng mà thầy Đuysen vun đắp.  Nhưng đúng hơn, sức sống ấy đã bén rễ vào lòng cô bé Antưnai khốn khổ  ngay từ buổi đầu tiên: “…chỉ biết là tôi vẫn thấy muốn làm một việc gì  đó để cảm ơn con người thật ra không quen biết ấy, để đền đáp lại nụ  cười đã sưởi ấm lòng tôi, đền đáp mấy câu nói nhân từ ấy”.
Thầy Đuy sen đối với Antưnai không những là người thầy mà còn là một người ơn.
Giờ đây “Antưnai Xulaimanôvna - Người  đàn bà đồng hương nổi tiếng của chúng tôi làm chủ nhiệm bộ môn ở trường  đại học tổng hợp, lên lớp giảng triết học, làm việc ở viện hàm lâm, hay  đi ra nước ngoài luôn”, Bà đã thành đạt trong cuộc sống đúng như ước  nguyện ngày nào của thầy Đuysen. Và hơn thế nữa, những người học trò  khác của thầy giáo Đuysen tự hào là những Hồng quân Xô Viết dũng cảm…
Âu cũng là một niềm vui không kể xiết  của người thầy đã hy sinh âm thầm trong bao năm. Chắc hẳn khi biết được  điều ấy, nó sẽ là nguồn an ủi cho thầy Đuysen trong suốt cuộc đời còn  lại của mình. Thật sự, người thầy giáo của chúng ta đã thành công, thầy  đã làm được một điều cao quý nhất của người thầy, đó là hoàn thành sự  nghiệp trồng người…
Ra đời vào những năm 1961, tác phẩm  “Người thầy đầu tiên” đã gây được tiếng vang lớn khi nhận một giải  thưởng danh dự “Giải thưởng Lênin”. Từ đó cho đến bây giờ, “Người thầy  đầu tiên” không ngừng làm rung động trái tim của biết bao đọc giả…
Với giọng văn nhẹ nhàng nhưng góc cạnh,  Aimatốp đã xây dựng một làng quê nghèo ở Nga thanh bình nhưng dữ dội.  Lối sống Nga bấy giờ cần có một sự thay đổi lớn. Và những người góp công  sức đầu tiên ấy là những người thầy với trái tim yêu nước nồng cháy -   những Hồng quân Liên Xô đáng tự hào của nước Nga. Tất cả đều hướng về  người lãnh tụ Lênin vĩ đại.
Antưnai Xulaimanôvna là đại diện cho một  lớp người sống trong buổi giao thời ấy. Bà đã lớn lên từ trong sự nghèo  nàn và lạc hậu. Antưnai Xulaimanôvna đã vượt lên trên số phận và vững  tin vào tương lai. Có thể nói, câu chuyện được dẫn dắt đi từ bóng tối ra  ánh sáng, từ nô lệ tinh thần đến tự do cá nhân. Thật vậy, câu nói của  thầy Đuysen đã nhắc cho người Nga nhớ đến sự thay đổi ấy: “Mày tưởng đã  giày xéo lên Antưnai như xéo lên đám cỏ dại hẳn, mày tưởng đã hãm hại  được Antưnai?… Mày lầm! Thời của mày đã hết, bây giờ đến thời của  Antưnai, cái thời của mày đã mạt kiếp rồi!…”
Bằng bút pháp lãng mạn nhưng chặt chẽ,  “Người thầy đầu tiên” đã làm người ta thú vị khi đọc những dòng miêu tả  thật tinh tế. Thiên nhiên Nga chính là tính cách con người Nga. Chúng ta  có thể thấy, mỗi cảnh thiên nhiên trong tác phẩm đều là một dự báo về  sự việc sắp xảy ra cho nhân vật “Có lẽ đó chính là mùa xuân đầu tiên  trong thời niên thiếu của tôi. Dù sao đối với tôi nó cũng vẫn đẹp hơn  tất cả các mùa xuân trước. Đứng ở trường chúng tôi, từ trên đỉnh đồi, có  thể nhìn thấy cả thế giới tươi đẹp của mùa xuân mở rộng ra trước  mắt”…Thật sự, đây là những dòng chữ miêu tả sự thay đổi tâm hồn Antưnai,  dự báo một điều sắp xảy ra cho người thiếu nữ chớm xuân…Và câu chuyện  về một người thầy xen lẫn với tình cảm của một tình yêu, điều đó đã  khiến tác phẩm vừa mang ý nghĩa cao quý lại vừa không thoát ra khỏi cuộc  sống của đời thường. Chính vì vậy, tác phẩm đã không là một món quà xa  xỉ đối với người đọc bao thế hệ.
Người thầy đầu tiên trong đời của các cô  cậu nhỏ như Antưnai Xulaimanôvna - Người thầy đầu tiên của chính quyền  Xô Viết “không được bao nhiêu chữ nghĩa, khi đọc còn phải đánh vần một  cách chật vật, trong tay không có lấy một quyển sách giáo khoa, ngay đến  cả sách vỡ lòng cũng không có” thế mà một thời là tinh hoa của dân tộc  Nga, mãi mãi họ sẽ luôn tự hào về những con người này cùng với tác phẩm  “Người thầy đầu tiên” .
“Người thầy đầu tiên” sẽ vẫn là một bản  trường ca bất hủ về lòng tôn kính những người thầy tận tuỵ với sự nghiệp  giáo dục con người.
Chúng ta có thể dẫn lời của nhân vật  Antưnai: “Mỗi lời thầy giảng, mỗi chữ thầy viết – tất cả đối với tôi đều  thiêng liêng” thay một lời tri ân chân thành đến với tất cả thầy cô  giáo.
MẬT KHẨU NẾU CÓ: tuthienbao.com
DOWNLOAD