
 	Có thể nói việc học tập là một quá trình lâu dài của cả một đời người:  học ở trường, ở gia đình và ở xã hội. Và trong các môi trường đó thì môi  trường xã hội là mái trường lâu dài bởi vì trường học theo tổ chức chỉ  diễn ra ở một lứa tuổi nhất định nào đó còn trường gia đình cũng vậy  nhưng ở góc độ khác. Và con người khi đã trưởng thành thì trường ngoài  xã hội mới là mái trường quan trọng, bởi nơi đó chúng ta có thể học được  nhiều điều. Bởi vậy, theo em câu nói Đi một ngày đàng học một sàng khôn  là đúng, bởi mỗi ngày khi được đi đến một nơi nào đó ta sẽ có thể học  được nhiều điều. Tuy nhiên có bạn lại có ý kiến: Nếu không có ý thức học  tập thì chắc gì đã có “sàng khôn” nào. Đây là một ý kiến cũng hoàn toàn  đúng. 
  	Câu nói là một lời khuyến khích tinh thần học hỏi và học hỏi không  ngừng, bởi khi đi ra ngoài chúng ta có thể bắt gặp được rất nhiều điều  hay để từ đó chắt lọc được những cái hay, cái tốt để tạo thành một kho  tàng kinh nghiệm riêng cho 
  	bản thân. Điều này có thể được minh chứng qua việc hàng ngày bước chân  ra ngoài, trên con đường ta đi hiện thực cuộc sống thường phơi bày ra  hết sức chân  thực: cảnh chợ búa, cảnh người giúp người, cảnh trộm cắp,  tranh giành nhau,… 
  	Cuộc sống bên ngoài đa màu, đa sắc khi được tiếp xúc với nó chúng ta dễ  dàng rút ra bài học cho mình. Chẳng hạn, đi trên đường phố ta có thể  bắt gặp một cụ già ốm yếu lẩy bẩy đi ăn xin và có cô bé đem đến cho cụ  nghìn bạc ta sẽ nhận thấy rằng cuộc đời này còn có những người đáng  thương vậy sao? Già mà vẫn không hết khổ, với suy nghĩ đó ta sẽ tự hứa  sẽ phải cố gắng học hành cho tốt để  sau này phục dưỡng cha mẹ thật chu  đáo; đồng thời có cơ hội giúp đỡ những  người nghèo khổ. Và trước hành  động của em bé ta cũng thấy con người quà thật luôn có tấm lòng nhân  hậu, biết yêu thương người khác. Đó là hành động ta cần  trân trọng và  học tập. 
  	Hay ở góc đường kia có những người tranh nhau mua bán và những tiếng  cãi vã bắt đầu cất lên ta cũng có thể hiểu rằng cuộc sống thật phức tạp.  Thế nhưng ở bên cạnh lại có một số người đang cố gắng đẩy một chiếc xe  của bác xe thồ lên dốc… Tất cả những điều đó cho ta bài học về tình yêu  thương, tình đoàn kết và cả những mặt trái của xã hội để lần sau ta có  thể biết trước mà tránh. Những suy nghĩ đó chính là những cái khôn mà ta  chỉ có thể học hỏi được khi được tiếp xúc với thực tế. 
  	Như vậy, mỗi điều ta trông thấy, nghe thấy ở ngoài xã hội là bài học bổ  ích về trí tuệ cũng như về đạo đức. Đó là những bài học thực tế mà một  phần ta đã được học hỏi trong nhà trường phổ thông. Tất nhiên để có thể  tạo thành sàng khôn của mình thì đi đâu làm gì ta cũng phải biết quan  sát và tìm ra những kinh nghiệm, bài học cho mình. Khái niệm ý thức học  tập không chỉ dành cho việc học ở trường lớp mà nó còn phải được vận  dụng trong cuộc sống thường ngày. Chỉ có điều khác là ý thức học tập ở  trường lớp thường phải là sự ghi chép, làm bài tập tức là mang tính lí  thuyết thì việc học tập ở thực tế thường giúp người ta dễ nhớ và nắm bắt  hơn. Chính vì thế, câu Đi một ngày đàng học một sàng khôn muốn nói đến  một cách học thông qua thực tế. Đây là một cách học cần thiết đối với  một con người muốn hoàn thiện mình. Nếu ai đó chỉ sống trong bốn bức  tường với sách vở thì chắc chắn người đó sẽ thiếu những kiến thức về  thực tế. Và lí thuyết mà khống được đem ra thực hành thì sẽ trở thành lí  thuyết suông. Ví như bạn luôn được cô giáo dạy rằng phải biết giúp đỡ  người già, những người khó khăn nhưng vì chẳng bao giờ bạn đi ra ngoài  quan sát nên bạn chẳng thể nào thực hiện được lòng tốt của mình, có khi  bạn chẳng để ý xem ai là người khó khăn để bạn thể hiện lòng tốt của  mình. Vậy thì việc học ở trường bạn có học tốt đến mấy thuộc bài đến mấy  cũng trờ thành vô nghĩa vì tựu chung lại nhà trường là nơi chỉ bảo cho  ta biết nhận thức, biết làm những điều hay cho xã hội, cho mọi người. 
  	Và có một điều nữa nếu bạn chỉ đọc những bài văn, bài ca dao ngợi ca  cảnh đẹp của thiên nhiên đất nước Việt Nam nhưng chẳng bao giờ bạn ghé  chân đến những nơi đó dù bạn có điều kiện thì việc bạn biết cũng bằng  thừa. Bởi đã là người được sinh ra trên mảnh đất này thì phải biết về  đất nước của mình. Hành trình đến với các danh lam thắng cành cũng là  hành trình giúp bạn đi qua bao vùng miền của đất nước để từ đó hiểu hơn  về đất nước, con người ở mỗi vùng quê. Đó chính là một việc làm giúp cho  kho tàng kiến thức của chúng ta thêm phong phú và sinh động. Mỗi một  con người đã là một thế giới có biết bao điều bí ẩn và mỗi một vùng miền  cũng là nơi đem lại cho ta bao thứ mới lạ. Bởi vậy mỗi bước chân của  ta, mỗi một người bạn mới sẽ đem lại cho ta những điểu bất ngờ và thú vị  và đó chính là điều bổ ích. Ví như sau mỗi đợt đi du lịch ở đâu đó về  ta có thể viết một bài văn thật hay để miêu tả một phong cảnh đẹp của  đất nước ta hoặc có thể viết về một người bạn mới quen mà đã để lại  trong ta ấn tượng sâu sắc khó quên. Bằng việc áp dụng lí thuyết mà cô  giáo đã dạy và với kiến thức thực tế đã được trông thấy chắc chắn bài  văn của ta sẽ dễ viết, sẽ hay và sinh động hơn một bài văn çủa ai đó  không bao giờ đặt chân đến bất cứ một nơi nào. 
  	Và có một điều quan trọng nhất là khi được tiếp xúc và va chạm nhiều  với cuộc sống thực tế ta có thể phân biệt được việc làm, hành động nào  là sai là xấu đẽ từ đó có thể học tập và sẽ tránh. Chẳng hạn, trước  những hành động cao cả, nhân ái thì ta sẽ học tập nhưng trước những việc  làm xấu thì ta phải lên án hoặc tránh để không bị rơi vào con đường  xấu. 
  	Bời vậy câu nói Đi một ngày đàng học một sàng khôn có thể xem là chân  lí, là lời khuyên rất bổ ích cho ai đó muốn mình có nhiều cơ hội học  tập. Tuy nhiên, việc đi đó phải luôn cân nhắc suy nghĩ để tìm ra cái tốt  cái xấu, tạo thành những kinh nghiệm cho bản thân thì việc đi đó mới có  ý nghĩa, bổ ích.