Xuất  xứ, chủ đề
       Lúc đầu,  Nam Cao đặt tên truyện là Cái lò gạch cũ. Nhà xuất bản Đời mời năm 1941, đổi thành Đôi lứa xứng đôi. Năm 1946 trong tập Luống cày do Hộ Văn hóa cứu quốc xuất bản, tác giả  đổi tên truyện thành Chí Phèo.
     Truyện Chí Phèo nói lên số  phận bi thảm của người nông dân nghèo, lương thiện bị xã hội thực dân  phong kiến xô đẩy vào con đường lưu manh, tội lỗi không có lối thoát.
 
Tóm  tắt truyện
       Ở làng Vũ Đại.  Một sáng tinh sương, anh thả ống lươn nhặt được đứa bé mới đẻ xám ngắt đùm trong  cái váy đụp vứt ở lò gạch cũ. Anh ta rước lấy đem về cho người đàn bà góa mù, bà  này bán lại cho bác phó cối. Khi bác phó cối chết, hắn bơ vơ, mãi năm 18 tuổi  hắn làm canh điền cho Bá Kiến. Vợ ba Bá Kiến bắt Chí xoa bụng đấm lưng gì đó.  Bỗng một hôm Chí Phèo bị người ta giải huyện… Đi tù bảy, tám năm sau hắn trở lại  làng, mặt mày trông khác hẳn, gớm chết! Về hôm trước thì chiều hôm hắn xách vỏ  chai đến thẳng nhà Bá Kiến gây sự. Xô xát với Lý Cường, hắn đập vỏ chai, rạch  mặt kêu trời ăn vạ. Sau cái vụ Năm Thọ, Binh chức, cụ Bá róc đời xử nhũn với Chí  Phèo. Cụ mời hắn vào nhà, giết gà đãi rượu, lúc hắn ra về còn đãi một đống bạc  uống thuốc.
     Bốn hôm sau, Chí  Phèo đốt quán bà bán rượu… Hắn mang theo một con dao nhọn đến xin Cụ Bá đi ở tù.  Chỉ một câu nói khích, cụ đã sai được Chí Phèo đến nhà đội Tảo đòi 50 đồng bạc  nợ cho cụ. Chẳng phải giao tranh đổ máu, hắn đã đòi được nợ đem về. Cụ bá cho  hắn 5 đồng và bán cho hắn 5 sào vườn ngoài bãi sông mới cắm thuế của một người  làng. Năm đó Chí 27 hay 28 tuổi, hắn bỗng thành có nhà. Hắn trở thành anh đầy tớ  chân tay mới của Bá Kiến, chuyên đâm thuê chém mướn, rạch mặt ăn vạ. Hắn đập  đầu, rạch mặt, chửi bới, dọa nạt trong lúc say, uống rượu trong lúc say, để rồi  say mãi, say vô tận. Hắn chửi trời, chửi cả làng Vũ Đại, chửi con mẹ chết tiệt  nào đẻ ra hắn cho hắn khổ. Năm đó hắn ngoài 40, cái mặt như mặt một con vật lạ.  Cả làng Vũ Đại đều sợ hắn một khi hắn đi qua trước mặt.
     Tình  cờ một đêm trăng, Chí Phèo lần vô nhà Tự Lãng, tên hoạn lợn kiêm nghề thầy cúng,  hai đứa uống hết cả 3 chai rượu. Ngứa ngáy quá, Chí lảo đảo đi về lều. Hắn gặp  Thị Nở đang há hốc mồm ngủ dưới trăng, hắn ôm chầm lấy chị mà làm tình. Gần sáng  Chí bị cảm, hắn được thị Nở người đàn bà xấu ma chê quỷ hờn cho ăn cháo hành.  Cũng là lần đầu tiên hắn được ăn cháo hành lại do bàn tay một người đàn bà cho.  Hắn bâng khuâng nhớ lại một thời trai trẻ, hắn muốn cùng thị làm thành một cặp  rất xứng đôi. Chí Phèo thèm lương thiện. Và hắn say thị lắm. Nhưng đến hôm thứ  6, thị nghĩ bụng: hãy dừng yêu để hỏi cô thị đã. Thị Nở bị bà cô xỉa xói vào  mặt. Thị ton ton chạy sang lều trút tất cả giận dữ lên mặt nhân ngãi. Chí Phèo  ngẩn mặt ra, chạy theo Thị Nở, hắn đã bị nhân tình giúi cho một cái ngã lăn  khoèo xuống đất. Hắn toan đập đầu ăn vạ nhưng hắn chưa thật say. Và hắn uống,  uống thêm chai nữa, càng uống càng tỉnh. Hắn đi đến nhà Bá Kiến với con dao ở  thắt lưng để đòi lương thiện. Chém chết Bá Kiến, hắn đâm cổ tự sát. Cả làng Vũ  đại xôn xao kéo đến xem 2 con quỷ giết nhau. Bà cô chì chiết Thị Nở. Thị nhìn  nhanh xuống bụng mình, và thoáng chợt thấy một cái lò gạch cũ bỏ không, xa nhà  cửa, và vắng người lại qua…
 
Phân  tích
        1. Làng Vũ Đại là hình ảnh cái xã hội thực dân phong kiến thối nát, cái ác ngự  trị.
     - Là nơi “quần  ngư tranh thực” với các phe nghịch, đu lại với nhau để bóc lột con em. ngấm ngầm  chia rẽ, nhè từng chỗ hở để mà trị nhau: cánh Bá Kiến, cánh ông đội Tảo, cánh  ông Tư Đạm, cánh ông Bát Tùng… Đội Tảo ngang ngược, là cựu binh “cũng có thể đâm  chém được, chưa bao giờ chịu hàng trước cuộc giao tranh”. Còn Bá Kiến vô cùng  xảo quyệt, biết “mềm nắn rắn buông”, biết ngầm đẩy người ta xuống sông, nhưng  rồi lại dắt nó lên để nó đền ơn! Hãy đập bàn, đập ghế đòi cho được 5 đồng nhưng  rồi thì lại vứt trả lại năm hào “vì thương anh túng quá!”. Cụ không cần than  thở: trị không lợi thì cụ dùng! Cụ biết thu dụng những thằng bạt mạng để cắm  thuế, cắm ruộng, đốt nhà, đâm chém… gây ra bao cảnh đổ máu, làm tan nát bao cơ  nghiệp dân lành.
     - Là nơi đầy rẫy  bọn đầu bò đâm thuê chém mướn. Năm Thọ đi thì Binh chức lần về. Binh Chức chết  thì lại nở ra một Chí Phèo - cùng với Bá Kiến là 2 con quỷ dữ làng Vũ Đại. Chí  Phèo chết lại có một Chí Phèo con nhất định sẽ ra đời!
 - Một thị Nở “dòng  giống của một nhà có mả hủi…”, một bà cô thị suốt đời cô đơn, một Tự Lãng làm  nghề hoạn lợn kiêm thầy     cúng, vợ chết, con gái chửa hoang bỏ nhà trốn đi…  Bao nhiêu thảm kịch, bi kịch?
 Nam Cao đã tố cáo  cái hiện thực xấu xa, tàn ác của xã hội thực dân phong kiến. Những cảnh đời dữ  dội, những con người đáng sợ, nguồn gốc của tội ác và đau thương đã và đang xô  đẩy bao người lương thiện vào con đường đau khổ, tội lỗi.
      2. Nhân vật Chí Phèo:
     - Đau khổ từ khi  còn nằm trong bụng mẹ: hoang thai. Đẻ ra thì bị mẹ hắn vứt ra lò gạch cũ. Một  vật cho không. Một món hàng từ tay người đàn bà goá mù qua tay ông phó cối. Bơ  vơ, làm thuê, bị vợ ba Bá Kiến lợi dụng, bị bỏ tù oan uông 7, 8 năm  trời.
     - Không người  thân thích. Không một mái ấm nương thân. Một nông dân lương thiện bị nhà tù thực  dân biến thành một tên đầu bò. Bá Kiến đã biến Chí thành kẻ đâm thuê chém mướn.  Đến nhà Bá Kiến lần đầu sau 8 năm đi tù về, Chí bỗng nhiên “có họ” với Lý Cường!  Cụ Bá sai Chí đi đòi nợ đội Tảo, đòi được nợ, Chí Phèo kiêu hãnh nghĩ: “Anh hùng  làng này cóc thằng nào bằng ta”. Khi đã ngoài 40 tuổi, cái mặt Chí Phèo như mặt  một con vật lạ” vàng vàng mà lại muốn xạm màu gio”, vằn dọc vằn ngang biết bao  nhiêu là sẹo! Hắn chửi trời, chửi đời, chửi cả làng Vũ Đại… Hắn ăn và ngủ trong  lúc say, đập đầu, rạch mặt, chửi bới trong lúc say, để rồi say nữa, say vô tận,…  Hắn đã bị cướp mất cả hình người lẫn linh hồn. Hắn  đã thành quỷ dữ.
     - “Cuộc tình”  của Chí với Thị Nở, bát cháo hành và sự săn sóc của thị đã đánh thức bản tính  người bị tước đoạt, bị che lấp hơn mười năm nay, làm cho Chí “thèm lương thiện”,  “muốn làm hòa” với mọi người! Hắn sống lại mơ ước bình dị thời trai trẻ. Hắn  biết đón nghe mọi âm thanh đời thường. Hắn muốn cùng thị Nở làm thành một cặp rất xứng đôi. Bà cô thị Nở và thị đã  chối từ quyền làm người của Chí. Cái dùi  của thị Nở làm ngã lăn khoèo Chí Phèo, đã đẩy Chí Phèo chìm vào đáy bi kịch, Chí  càng uống càng tỉnh. Chỉ còn một con đường một cách đâm chết Bá Kiến và tự sát  vì “ai cho tao lương thiện!... Làm thế nào cho mất được những vết mảnh chai trên  mặt này? Tao không thể là người lương thiện nữa. Biết không!”.
 Sau tiếng kêu và  những nhát dao của Chí Phèo, cánh cửa trần gian đã đóng chặt, cửa ngục âm ti mở  toang đẩy hai con quỷ dữ làng Vũ Đại vào hỏa ngục! Cái chết của Chí Phèo là cái  chết đáng thương!
     Nam Cao miêu tả  bi kịch cự tuyệt quyền làm người của Chí  Phèo hết sức tinh tế và sâu sắc như là một quá trình tự vận động của tính cách.  Từ lương thiện bị biến thành lưu manh, từ kẻ đâm thuê chém mướn bỗng thèm lương  thiện, bị cự tuyệt quyền làm người thì trả thù kẻ làm hại đời mình rồi tự  sát.
     Nam Cao vừa vạch  trần cái xã hội thối nát, độc ác, ông như vừa cất tiếng kêu thương: Hãy chặn đứng tội ác! Hãy xoá bỏ cái xã hội thực dân phong  kiến! Hãy cứu lấy dân nghèo lương thiện! Nhân vật Chí Phèo là một  nhân vật điển hình về người nông dân bị lưu manh hóa.
 
Kết  luận
       Truyện “Chí Phèo” là một truyện ngắn độc đáo, thấm nhuần  tinh thần nhân đạo sâu sắc. Khắc họa tính cách nhân vật, phân tích chiều sâu tâm  lý và bi kịch nhân vật, cách kể chuyện hấp dẫn, lôi cuốn là những thành công đặc  sắc của Nam Cao. Truyện “Chí Phèo” là một  trong những truyện ngắn hay nhất viết về đề tài nông dân trong nền văn học Việt  Nam hiện đại. 
 
 |  
  
 
		
		
		
 
  
 | 
 |