| 
		
		 
			
				24-09-2012, 05:07 PM
			
			
			
		 
	 | 
	
		
        
        
		
		        
 
                                |   	
                              
				
 				 Đầy Tớ Của Nhân Dân 
	
                 
 Facebook: https://www.facebook.com/tuthienbaocom 
		
 | 	
	
			
			 | 
	
			
	
                              
					  
					
					
					
				
			 | 
		  |  
		 
		
	 | 
	
	
		
	
		
		
			
			
				 
				Phân tích hình ảnh 2 chị em Liên trong bài Hai Đứa Trẻ của Thạch Lam
			 
			 
			
		
		
 
 
 
 
 
 
Liên và An là hai đứa trẻ từng sống ở Hà Nội, rồi gia  đình bị sa  cơ thất thế nên đã trở về quê, một phố huyện hẻo lánh. Hai  chị em trông  coi một cửa hàng tạp hóa nhỏ xíu. “Một gian hàng bé thuê  lại của bà lão  móm, ngăn ra bằng một tấm phên nứa dán giấy nhật trình”.  Buổi tối hai  chị em cùng ngủ ở đây để trông hàng. “Đêm nào Liên và em  cũng phải ngồi  trên chiếc chõng tre dưới gốc cây bàng với cái tối của  quang cảnh phố  chung quanh”, thế giới chung quanh hai đứa trẻ là những  con người bé nhỏ  đang thương, sống lẩn lút trong bóng tối. Đó là chị Tí  ngày thì mò cua  bắt ốc, tối đến dọn cái hàng nước dưới gốc cây bàng  với ngọn đèn Hoa Kỳ  leo lét. Đó là cụ Thi, bà lão hơi điên, tối tối đến  cửa hàng Liên nốc  một cút rượu rồi lẫn vào bóng tối với giọng cười  khanh khách. Đó là bác  phở Siêu gánh gánh phở, món quà xa xỉ của phố  huyện, có chấm than hồng  như ma trơi. Đó là vợ chồng bác Xẩm góp chuyện  bằng mấy tiếng đàn bầu  bật lên trong yên lặng. Đó là mấy đứa trẻ con  nhà nghèo đi nhặt thanh  nứa thanh tre hoặc bất cứ cái gì có thể dùng  được. Từ cảnh thiên nhiên  đến số phận con người đều có một cái gì tàn  lụi, không tương lai, leo  lét một cách tội nghiệp, trong nghèo đói,  buồn chán và tăm tối. 
 
“Chừng ấy người trong bóng tối mong đợi một cái gì tươi sáng cho sự sống   nghèo khổ của họ”. Thạch Lam đã hiểu sâu sắc những con người bé nhỏ   trong bóng tối này với những ước vọng đáng thương của họ. 
 
Sống trong bóng tối, trong yên lặng, trong buồn chán, đêm đêm chị em   Liên cố thức để được nhìn chuyến tàu đi qua “tàu đến chị đánh thức em   dậy nhé!”. Nghe lời dặn của bé An ta cảm thấy hai đứa trẻ tha thiết với   chuyến tàu đêm đến biết chừng nào. Rồi đèn ghi ra. Rồi tiếng còi xe lửa  ở  đâu vọng lại trong đêm khuya kéo dài ra theo ngọn gió xa xôi. Và chỉ   cần nghe chị Liên gọi: “Dậy đi An! Tàu đến rồi!” là Anh nhổm dậy dụi  mắt  và tỉnh hẳn. Rồi tiếng còi rít lên, đoàn tàu rầm rộ đi tới. Liên  quan  sát rất kĩ đoàn tàu, thèm khát như được nhìn một thế giới xa lạ  “Liên  chỉ thoáng trông thấy những toa hạng trên sang trọng lố nhố những  người,  đồng và kền lấp lánh và các cửa kính sáng”. Rồi chiếc tàu đi  vào đêm  tối, để lại những đốm than đỏ bay tung trên đường sắt. Chuyến  tàu đã xáo  trộn cả cõi yên tĩnh của phố huyện. Chuyến tàu gợi cho Liên  mơ tưởng:  “Họ ở Hà nội về! Hà Nội xa xăm, Hà Nội sáng rực vui vẻ và  huyên náo”. 
 
Rõ ràng là Liên và An đợi tàu không phải để bán ít quà vặt cho khách đi   đường mà là một nhu cầu bức xúc về tinh thần của hai đứa trẻ, muốn  trong  chốc lát được thoát ra khỏi cuộc sống buồn chán tối tăm này. “Con  tàu  như đã đem một chút thế giới khác đi qua. Một thế giới khác hẳn,  đối với  Liên khác hẳn các vầng sáng ngọn đèn của chị Tí và ánh lửa của  bác  Siêu”. Dưới mắt hai đứa trẻ, chiếc tàu là hình ảnh của một thế giới  văn  minh, giàu sang, nhộn nhịp, huyên nào và đầy ánh sáng. 
 
Qua tâm trạng đợi tàu của hai đứa trẻ, tác phẩm thể hiện một niền xót   thương vô hạn đối với những kiếp người nhỏ bé vô danh không bao giờ được   biết ánh sáng và hạnh phúc. Cuộc sống mãi mãi bị chôn vùi trong tăm  tối  nghèo đói, buồn chán nơi phố huyện và nói rộng ra trên đất nước còn   chìm đắm trong cảnh nô lệ và đói nghèo. Qua tâm trạng Liên, tác giả  đồng  thời cũng muốn thức tỉnh tâm hồn uể oải đang lụi tắt ngọn lửa lòng  khao  khát được sống một cuộc sống có ý nghĩa hơn, khao khát thoát khỏi  cuộc  đời tăm tối đang chôn vùi họ 
 
Trích 
Đây là phần bổ sung của riêng mình mà bài không đề cập đến. 
+Liên chính là mô tuýp tâm trạng của bài. Tất cả hình ảnh của làng quê   nghèo mang 1" nỗi buồn mang mác" đều được thể hiện qua ánh mắt (hay thực   trạng làng quê nghèo được tái hiện qua góc nhìn cua Liên), cái nhìn  của  Liên nên nếu bạn không đưa chi tiết này vô coi chừng bị lạc đề (cô   Kaito nói) 
+Liên là 1 cô bé còn nhỏ nhưng có ý thức của 1 người chị và chút tự hào   vì cái lớn của mình. Cụ thể là "Liên khóa vội tráp tiền với 1 chiếc  khóa  chị đêo cài vào cái dây xà tích...chị là người con gái lớn và đảm  đang"  hay biểu hiện ở việc nghe lời mẹ cố gắng thức chờ đợi đoàn tàu và  để  cho em ngủ->còn là 1 người yêu em mình (An) 
+An là 1 đứa trẻ ngây thơ có một tuổi thơ không đc trọn vẹn. Tuy nhiên   An cũng có ý thức và biết nhận định. Ý ngoài luồng: An chính là "hóa   thân" của tác giả Thạch Lam trong câu chuyện 2 đứa trẻ 
 
 |  
  
 
		
		
		
 
  
 | 
 |   
 
    BÁO LỖI BÀI VIẾT
 Hãy gửi cốc trà đá cho TTB tài khoản ngân hàng phía dưới hoặc paypal : 
    paypalme/tuthienbao
 Giúp có kinh phí duy trì Free  
 
 
TÌM BÀI VIẾT KHÁC SEARCH TRÊN THANH TìM KIẾM PHÍA TRÊN WEB 
 
 
		
		
		
			
			
			
			
				 
			
			
			
			
			
			
			
				
			
			
			
		 
	
	 | 
 
 
 
 
	
	
  |