Bài viết 2
Tuổi học trò bao giờ cũng gắn với những trò chơi vui vẻ. Đó là những trò chơi 
tưng bừng thú vị với sự góp mặt của số đông. Thế nên, hôm nào đi học, tụi chúng 
tôi cũng xin bố  mẹ đi sớm hơn để được vui đùa. Còn khi đã ở trường, sau  những 
tiết học mệt nhoài, chúng tôi lại đón tiết ra chơi. 
Hôm nay bầu trời trong xanh và gió thì mát quá. Những đám mây trắng lững lờ 
troi thỉnh thoảng lại che rợp một góc sân trường tạo ra những bóng râm. Chúng em 
đang học cuối tiết thứ hai thì bỗng nghe sáu tiếng trống báo hiệu ra chơi. Cô giáo 
dừng  giảng  mỉm cười đồng  ý, thế  là chúng em  ùa cả ra sân như một bầy chim sẻ 
lớn. Sân trường đang rộng rãi vắng vẻ bỗng chốc trở nên chật chội, ồn ào. 
Đã thành một thói quen, giờ ra chơi mở đầu bằng một bài thể dục chung cho cả 
toàn trường.  Cả  lớp  xếp  hàng  thẳng  tắp  trong  tiếng  trống  rung.  Rồi  tiếng  trống 
đánh dõng  dạc,  những cánh tay đưa lên hạ  xuống  theo  nhịp bước chân đều đặn, 
khoẻ khoắn và đẹp mắt như một màn đồng diễn ai đó đã gặp trên truyền hình. 
 
 
Bài  thể  dục qua đi nhanh chóng nhường  chỗ  cho  những  trò  chơi thú vị.  Phía 
ngoài kia các bạn nam đã nhanh chóng tập trung dưới gốc cây xà cừ lớn để chia đội 
và đá bóng. Cuộc  dàn  xếp  diễn như trong vòng  một phút như đang chạy đua với 
thời gian. Rồi quả bóng da được tung lên, hơn chục bạn nam săn, chạy đá, hò reo 
mặc không thèm chú ý những giọt mồ hôi lăn đầy trên má làm cay cay đôi mắt. 
Các bạn nữ cũng không chịu lười hoạt động. Phía dưới tán bằng lăng, chiếc dây 
quay đang quay liên tiếp nghe cả tiếng kêu "chíu chíu". Nhìn các bạn nữ nhảy dây, 
cười khúc khích mà thấy tuổi học trò thú vị một cách thần tiên. 
Ngay trước cửa lớp tôi là chỗ dành cho các bạn ít sôi nổi hơn. Hùng, Minh và 
Dương đang đều đều nhịp chân với chiếc cầu được làm từ những chiếc lông gà của 
những chú trống choai. Nhìn các bạn đá cầu thì xem chừng kỹ thuật chẳng kém các 
bạn đang chơi bóng chút nào. Ngay bên cạnh, dưới gốc cây hoa sữa là chỗ Nam và 
Duy đang ngồi chơi cờ tướng trên ghế đá. Trông các bạn vò trán suy nghĩ mỗi khi 
cờ vào thế bí chẳng khác gì những người đánh cờ chuyên nghiệp. 
Xa hơn dưới gốc phượng ngoài kia vẫn thường chỗ của những mọi sách trường 
tôi. Các bạn đọc nào thì đủ loại: báo, truyện tranh, đọc sách và cả tranh thủ làm bài 
tập nữa... 
Chúng tôi đang say sưa nô đùa thoả thích thì tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đã 
hết. Tất cả các cuộc chơi đều dang dở, xin hẹn lại ngày mai. Chúng tôi rửa mặt, 
bước vào lớp vào một tâm trạng vui vẻ sảng khoái vô cùng để đón những tiết học 
tiếp theo.
---------------
Bài làm khác
Trường mình đẹp lắm! Đẹp nhất là những buổi sớm mai trước giờ vào học.  Lúc ấy, ông mặt trời vừa nhô lên lơ lửng như một quả bóng vàng khổng lồ,  tỏa những tia nắng dìu dịu xuống vạn vật. Đất trời bừng tỉnh dậy sau  một đêm dài. Đó cũng là lúc tụi nhỏ chúng mình ríu rít đến trường để  được ngắm những cảnh đẹp của một ngày nắng mới.
Sân trường lúc này mới nhộn nhịp, tấp nập làm sao! Nhìn từ xa như có một  đàn bướm trắng rập rờn bay lượn trong nắng sớm. Màu áo, màu khăn quàng  hòa lẫn trong sương sớm bàng bạc. Hai cánh cổng trường mở ra từ lúc nào.  Người ra, người vào nhộn nhịp không khác gì một ngày hội. Giữa sân  trường, những cây điệp, cây phượng cành lá còn đọng những hạt sương sớm  long lanh như những viên ngọc giữa màu xanh lục của tán lá, như vui mừng  chào đón những người bạn thân quen. Sân trường sôi động hẳn lên bởi  tiếng cười, tiếng nói râm ran. 
Những em học sinh lớp Một vai mang cặp, tay xách bình nước được ba mẹ  đưa đến tận lớp học, gương mặt còn ngơ ngác. Những học sinh lớp trên thì  bạo dạn hẳn bởi đã quen trường quen lớp nên chạy nhảy đùa nghịch như  những chú bê con nô đùa trên đồi cỏ. Khắp sân trường, những trò chơi của  tuổi nhỏ diễn ra sôi động, hấp dẫn. Chỗ này chơi bi, chỗ kia đá cầu,  chỗ nọ đuổi bắt nhau… Chốc chốc tiếng reo hò lại rộ lên thán phục, cổ vũ  cho đường bay của những trái cầu đẹp mắt hay một đường bi chính xác  được bắn ra từ một “xạ thủ” nào đó. Nhóm các bạn gái cũng không kém phần  sôi động. Trò chơi nhảy dây quen thuộc lúc nào cũng hấp dẫn mọi người.  Sợi dây uốn lượn lên xuống nhịp nhàng với những bước nhảy đẹp mắt, trông  các bạn như những “nghệ sĩ xiếc” chơi trò nhảy dây trên màn ảnh nhỏ.  Trên cành điệp, cành phượng cao tít, những chú chìa vôi, chim sẻ, chích  bông… cũng đua nhau cất tiếng hót líu lo như muốn cổ vũ, hòa mình với  cuộc vui bên dưới. Mình cũng tham gia tích cực vào trò chơi kéo co. Bởi  mình kéo rất khỏe và thường đem về chiến thắng cho đồng đội nên được các  bạn đặt cho cái tên ngồ ngộ: “đầu máy xe lửa”. Ở trong các hành lang  cua lớp học, rải rác một so nhóm đang chụm đầu vào nhau bàn bạc sôi nổi  về những bài tập chưa giải được. Hòa trong khí thế sôi động ấy, những  bản nhạc thiếu nhi phát ra từ cái loa phóng thanh đặt ở phòng thiết bị  nghe sao mà náo nức, rộn rã. Quang cảnh sân trường của mình trước giờ  vào học: tấp nập, nhộn nhịp chẳng khác nào một ngày hội “Phù Đổng” thi  tài đua sức.
truong hoc Tả lại quang cảnh trường em vào một buổi sáng đẹp trời ở thời điểm trước buổi học 
Trước giờ vào học, quang cảnh trường rất nhộn nhịp tấp nập học sinh vui đùa
Dẫu mai đây, chúng mình phải chia tay với những ngày vui của tuổi thơ  thì dư âm của của những buổi sáng đẹp trời trong cái sân trường trước  buổi học mãi đọng lại trong tâm hồn với hương vị ngọt ngào, êm dịu nhất.  ,
Bài làm 2
Tuổi thơ chúng mình là lứa tuổi thần tiên và đầy thú vị. Ai lớn lên mà  không được cắp sách đến trường thì đó là một nỗi bất hạnh, bởi mất đi  một khoảng trời thơ mộng của tuổi thiếu thời. Nói niềm vui của tuổi thơ  chúng mình là những giây phút tụm năm, tụm bảy bên nhau trước giờ vào  học, giờ nghỉ giải lao hay sánh bước bên nhau sau buổi tan trường…
Những buổi sáng đẹp trời, tụi nhỏ chúng , mình thường cắp sách đến  trường với một tâm trạng háo hức, phấn khởi. Đặc biệt trong những ngày  giáp tết sôi động này, ai cũng muốn đến lớp sớm hơn mọi ngày để tâm tình  trò chuyện được nhiều hơn trước lúc chia tay nhau một tuần lễ về đón  tết ở nhà. Cái háo hức, cái vui nhộn của tuổi thơ dường như cũng lây lan  sang cả cảnh vật. Trên cổng chính, hàng chữ ‘"Trường Tiểu học Lý Tự  Trọng” màu xanh đậm nổi bật trên nền trắng được sơn kẻ lại, trông mới  tuyệt làm sao! Hàng rào bao quanh trường được quét vôi trắng nhìn lóa cả  mắt. Giữa sân trường, hàng phượng vĩ tán lá xum xuê đang reo vui trong  gió sớm vẫy chào bạn trẻ chúng mình. Bên trái, bên phải là hai dãy phòng  học ba tầng chạy song song với hàng phượng vĩ đã được quét lại bằng một  màu xanh, nhìn thật nhạt mát mắt.
Sân trường mỗi lúc một đông. Tiếng cười nói ríu rít hòa với tiếng động  cơ xe cộ, tạo nên một âm thanh náo nhiệt. Từ trên hành lanh tầng hai,  tầng ba nhìn xuống sân trường tràn ngập học sinh, cảm tưởng như có những  đàn bướm trắng hàng trăm con rập rờn chao liệng. Rồi cả một mớ âm thanh  hỗn tạp, náo nhiệt như tiếng hót của bầy chim chìa vôi, chào mào … lắm  chuyện râm ran, chẳng khác nào một bản nhạc hợp tấu không lời. Và kia  nữa, dưới những gốc phượng vĩ, những mái đầu nhỏ xíu chụm vào nhau chơi  trò búng dây thun, bắn bi, banh đũa… ớ những chỗ xa gốc cây, tán lá,  những trái cầu bay lên vụt xuống, chao qua liệng lại trông thật đẹp mắt  hệt như những bông so đũa lả tả bay trong gió mạnh. Hàng phượng vĩ lúc  này cũng đong đưa theo gió như vui cùng tụi trẻ chúng mình. Nắng ban mai  tràn ngập sân trường. Từng tia nắng ngọt ngào len lỏi vào từng chỗ  trống của kẽ lá tán cây, tìm đến với những tấm áo trắng tinh, những làn  da non nớt làm hồng lên đôi má trẻ thơ. Dường như cảnh vật trời mây đang  hòa cùng niềm vui rộn rã với tụi trẻ chúng mình trong những ngày đầu  xuân giáp tết này.
“Tùng…! Tùng…! Tùng…!” tiếng trống từ phòng trực vang lên, ngân dài  trong thinh không, báo hiệu giờ học đã đến. Sân trường như ngưng lại  trong giây lát. Mọi trò chơi đành tạm dừng. Trước cửa các phòng học tầng  trệt, hành lang tầng hai, tầng ba, các lớp đã chỉnh tề đội ngũ chuẩn bị  vào học. Ngày học mới đã bắt đầu.
Đối với chúng mình, quang cảnh sân trường trước giờ vào học là một thiên  đường của tuổi thơ. Thiên đường có lắm điều kì diệu. Đó sẽ là những kỉ  niệm đẹp của tuổi thơ đọng lại trong tâm hồn chúng ta như một niềm vui  khó tìm lại trong đời
2,
Trường em nằm trên đường số 6, phường II , thị xã Tân An.Trường được xây  dựng cách đây hơn mười năm, nhưng còn đẹp lắm, bởi trường được chúng em  chăm sóc, sửa sang gìn giữ mỗi ngày. Và hôm nay, cũng như thường lệ,  lớp em được phân công trực trường. Thế là em có dịp vào trường sớm.
Tiếng chuông nhà thờ vừa điểm năm giờ, chúng em cũng vừa tới cổng  trường. Lúc này , trường còn đang đắm mình trong màn sương buổi sớm. Tất  cả đều yên lặng và vắng vẻ. Chim chóc còn đang say ngủ trong tổ ấm.  Cổng trường uy nghi như người lính gác đang làm nhiệm vụ bảo vệ trường  mình. Vào sân trường, em chỉ thấy những chiếc lá vàng lác đác trên sân  mà không một bóng người. Em đi vòng quanh sân đến bên hàng cây bạch đàn  đang đu mình trước gió. Cạnh đó là cột cờ đứng lặng yên, trầm mặc. Bước  vào trong, hàng hiên chạy dài thẳng tắp. Em dừng lại trước cửa từng lớp  học. Cửa các lớp học vẫn đóng im lìm. Bàn ghế, bảng đen trong lớp như âm  thầm chờ đợi chúng em.
Trời sáng dần, chúng em mới bắt đầu chia nhau quét sân trường . Tiếng  chổi quét loạt soạt, tiếng nói chuyện xì xào, tiếng cười của các bạn  giòn tan vang lên, xóa đi cái bầu không khí yên tĩnh của buổi sớm mai.  Trên sân đã không còn một chiếc lá. Bỗng dưng em thấy sân trường như  rộng ra thêm. Chúng em cảm thấy vui khi nhìn sân trường sạch như trong  bệnh viện. Chúng em đến bên ao nước để rửa tay. Đây là ao lục bình, lá  xanh mơn mởn điểm những chiếc hoa màu tím rất đẹp. Bên cạnh ao là vườn  thuốc nam cũng đang chờ chúng em tưới nước. Còn ruộng rau muống bên cạnh  có nhiều lá khô cằn, sáng nay cũng thấy mát hẳn lên sau một đêm hứng  sương.
Trường Tiểu học Tân An là nơi em có nhiều kỉ niệm. Nơi đây, em được dạy  dỗ, học hành để trở thành người hữu ích. Em rất biết ơn thầy cô giáo và  thương mến mái trường tuổi thơ.