Bắc Sơn là vở kịch đầu tiên về đề tài cách mạng của  Nguyễn Huy Tưởng, được công diễn năm 1946, những ngày đầu sau Cách mạng  tháng Tám... 
	 		     
  	Bắc  Sơn là vở kịch nổi tiếng của nhà văn Nguyễn Huy Tưởng, là tác phẩm mở  đầu của kịch nói cách mạng. Tác phẩm đã giúp chúng ta hiểu về ý nghĩa  cuộc khởi nghĩa Bắc Sơn và sức mạnh cảm hoá của cách mạng với quần chúng  . Đoạn trích hồi IV của vở kịch Bắc Sơn đã tạo được những xung đột kịch  điển hình, qua đó tái hiện sinh động chân dung các chiến sĩ cách mạng và tấm lòng của Thơm - nhân vật trung tâm của vở kịch. 
  	Thơm  là con của cụ Phương và là chị của Sáng, hai chiến sĩ tham gia vào khởi  nghĩa Bắc Sơn. Nhưng cô còn là vợ của Ngọc, một tên Việt gian đã dẫn  quân Pháp về tấn công làng Vũ Lăng, đại bản doanh của cuộc khởi nghĩa,  gây thiệt hại nặng nề cho cách mạng . Trong trận chiến đấu không cân  sức, cụ Phương và Sáng đã hy sinh anh dũng. Ngọc cố tình che giấu vợ về  hành động theo giặc vì hắn sợ bị trừng trị.  
	 
  	Mặt  khác, hắn lại ôm tham vọng có thật nhiều tiền thưởng của Pháp vì thành  tích bắt cán bộ. Một tình huống trớ trêu đầy bất ngờ khi những người bị  hắn lùng bắt là Thái và Cửu lại lọt vào chính ngôi nhà của vợ chồng Thơm  - Ngọc. Chính trong thời điểm này, người xem được chứng kiến một sự  chuyển biến dứt khoát của Thơm, mưu trí đánh lừa Ngọc, bảo về an toàn  cho các chiến sĩ cách mạng. 
  	Màn  kịch bắt đầu bằng những đối thoại giữa Thơm và Ngọc . Lúc này, qua lời  đồn đãi, Thơm đã bắt đầu nghi ngờ Ngọc làm tay sai cho giặc Pháp. Bản  tính của một người vợ yêu chồng, nhẹ dạ cả tin và trong sáng khiến cho  đến tận lúc ấy cô không hề tin vào những dư luận chung quanh .  
  	Cộng  vào đó, Ngọc vốn là kẻ xảo trá và khéo nịnh vợ nên cô nàng không có cơ  sở để nghi cho Ngọc là kẻ phản động . Những lời nói lấp lửng của Ngọc  cho thấy hắn cố tình che giấu và chột dạ lo sợ hành động gian manh của  mình bị phát giác. Khi Thơm nhìn, hắn đã hoảng hốt :"Mắt cứ như mắt chú  đấy !" (chú tức là cụ Phương - bố của Thơm).  
	 
  	Khi  Thơm tỏ ý nghi Ngọc đi bắt giáo Thái - chiến sĩ Bắc Sơn đang bị giặc  truy lùng, hắn đã lu loa lấp liếm bằng những lời nói đánh trống lảng.  Nhưng chính thái độ của hắn đã vạch trần bản chất hèn nhát và gian xảo  :"Thơm nhìn chồng, vô ý thức y quay mặt nhìn đi chỗ khác". Dù từ trước  đó, Thơm cũng là con người thờ ơ với thời cuộc , an phận thủ thường,  nhưng bản thân cô không thể không chịu sự tác động của cha và em trai,  biết việc đánh Tây là đúng đắn. Bởi thế, gặp ánh mắt của Ngọc lảng  tránh, cô nói thẳng :"Đã làm rồi, thì thôi đi, hay ho gì cái việc ấy".  
	 
  	Lời  nói ấy cho thấy Thơm là một con người sẵn sàng khoan dung, tha thứ  nhưng không chấp nhận chồng là một kẻ xấu xa. Ngọc là kẻ có nhiều tham  vọng, bị đồng tiền làm mờ mắt và dựa vào thế lực của Pháp hòng kiếm chác  danh vị giàu sang. Có lúc, Thơm đã tận hưởng những cám dỗ vật chất Ngọc  đem lại, nhưng giờ phút này, nàng đã dần dần thấy rõ hơn bộ mặt thật  của Ngọc và những đồng tiền nhơ nhuốc hắn đem về. Bởi vậy, cô rất dứt  khoát :"Làm việc ấy để có tiền thì chết đói, chết rách còn hơn. Anh  thằng Sáng đừng cho tôi tiền nữa, tôi không cần tiền ấy". 
	 
  	Nhưng  Ngọc cũng thể hiện sự gian xảo, mập mờ khi tung hoả mù lừa Thơm bằng  việc vu khống trắng trợn giáo Thái là mật thám. Bởi thế, lòng Thơm hoang  mang chưa quyết, lẫn lộn trắng đen. Bản thân cô hẳn phải mong muốn lời  đồn không là sự thật, nhưng lương tâm và linh tính mách bảo lại khiến cô  đau khổ trăm phần. Kết lại lớp kịch thứ nhất của hồi này, ta thấy Thơm  cầm trên tay kỷ vật là khẩu súng lục của cha mà khóc. Đó là thái độ ân  hận và báo hiệu một sự chuyển biến tích cực cho tính cách nhân vật :"Chú  ơi ! Mé ơi ! Chỉ tại con thôi ! Con có biết đâu !". Những xung đột kịch  hình thành từ chính sự giằng xé nội tâm của nhân vật, đòi hỏi phải được  làm sáng tỏ :"Đã chắc gì những lời đồn !...Nhưng tiền thì lấy đâu mà  lắm thế!". 
  	Tình  huống đầy bất ngờ mở đầu lớp hai của hồi bốn như bổ sung thêm cho thái  độ ngả về phía cách mạng của thơm. Màn đối thoại giữa ba nhân vật :Thơm -  Thái - Cửu đã làm nên tình huống thử thách. Chính vào thời điểm này, ta  nhận ra vai trò của Thái khi ngăn Cửu manh động định rút súng bắn Thơm,  khi biết vào nhầm nhà của kẻ đang lùng bắt mình. Sự bình tĩnh của người  cán bộ dạn dày ấy đã cảm hoá được Thơm. Vì đây là lần đầu tiên cô được  tiếp xúc với nhân vật rất được mọi người tin yêu, ca ngợi. Những gì cô  chứng kiến càng khẳng định cho niềm tin vào ngừời cách mạng.  
	 
  	Mặc  dù Thơm chưa hiểu hết về công việc cách mạng nhưng dẫu sao cô cũng là  con của một liệt sĩ Bắc Sơn, đó cũng là cơ sở để giáo Thái khẳng định  lòng tin :"Tôi biết cô Thơm. Anh đừng nghi ngờ dòng máu cụ Phương. Tôi  tin như thế. Nghe giọng nói thì biết là thật hay không thật chứ.". Nhưng  điều trớ trêu, vào chính thời điểm ấy, Ngọc đã dắt quân Pháp lùng bắt  Thái và Cửu. Tình thế khẩn cấp không cho phép do dự và cũng là lúc Thơm  chứng minh cho tấm lòng ngay thẳng của mình.  
	 
  	Trong  hoàn cảnh ấy, Thơm thể hiện thái độ hốt hoảng, cuống quýt gần như khóc,  nghẹn ngào. Tâm trạng ấy không phải là do sợ cho bản thân mà chính là  đan xen nỗi lo lắng về sinh mạng những chiến sĩ đang ở trong nhà mình,  cùng nỗi uất ức khi thấy tận mắt :"Có cả Tây. Ngọc cũng đi vào đấy".  Thơm đã đứng hẳn về phía cách mạng khi hành động ngoan ngoãn và mau lẹ,  thân mật như một người em gái để quyết tâm bảo vệ họ.  
  	Không  chỉ che giấu cho những người cách mạng, Thơm còn phải thể hiện hết sự  khôn khéo và bình tĩnh để đánh lạc hướng Ngọc. Trong giờ phút này, khi  biết rõ bộ mặt thật của Ngọc, cô đã đóng một vai kịch bất đắc dĩ nhưng  cũng rất tỉnh táo như nhằm vạch rõ chân tướng của Ngọc. Màn đối thoại  lần thứ hai giữa Thơm và Ngọc tạo được sự hồi hộp căng thẳng của một  cuộc đấu trí. Giờ phút này, không chỉ tìm cách che chở cho những cán bộ  cách mạng đang ẩn nấp ngay trong buồng của mình, nói to nhằm đánh động  cảnh báo để họ đề phòng kẻ địch, Thơm cong muốn Ngọc bộc lộ chân tướng  Việt gian nên cô vờ như muốn níu giữ, vừa tìm cách vuốt ve lòng tự ái  của Ngọc.  
	 
  	Quả  thật, giờ phút này, Ngọc bộc lộ rõ động cơ theo giặc của mình. Hoá ra,  chỉ vì những tính toán ích kỷ, cá nhân : mua nhà, tậu ruộng, chạy hàm  cửu phẩm để vênh vang với thiên hạ nên Ngọc đã trở thành nô lệ cho chính  những tham vọng của mình. Anh ta quả là một con người đáng giận hơn  đáng thương. Bởi lẽ, đã có lúc anh ta tự độc thoại để như đáp lại một sự  bứt rứt trong lòng, có lẽ vì ân hận trước việc làm của mình đã gây nên  cái chết của những người thân yêu của vợ, làm tan cửa nát nhà, nhưng lời  lẽ của Ngọc lại là một sự nguỵ biện :"Đằng nào chúng nó cũng bị bắt,  mình chả bắt thì cũng người khác bắt, bắt sớm lại đỡ khổ". Để rồi cuối  cùng, những toan tính nhỏ nhen đã thắng thế trước tình cảm, hắn không  thèm đếm xỉa đến sự quan tâm lo lắng thực sự của Thơm mà sấp ngửa chạy  theo ảo vọng giàu sang.  
	 
  	Bởi  thế, dù lời lẽ của Thơm có xa xăm, bóng gió, nhằm cảm hoá Ngọc cũng  không ngăn cản nổi anh ta, cuối cùng, cô phải bộc lộ thái độ sốt ruột  cùng lời nói sẵng như muốn tách xa khỏi Ngọc. Dù vậy, bề ngoài vẫn phải  tỏ ra vui vẻ để tránh sự sinh nghi. Có thể nhận ra trong màn đối thoại  này, những lời của Thơm không hề bày tỏ cảm xúc của người vợ thương  chồng như lúc đầu mà cô đang phảo gắng gượng chịu đựng vai trò người vợ  trước một tên Việt gian đầy tham vọng . Kết lại hồi kịch là khoảnh khắc  thở phào sung sướng như trút được gánh nặng của Thơm :"May thế!". Đó  cũng là tín hiệu cho ta biết cô đã thực sự đứng về phía cách mạng, không  còn là người thờ ơ đứng ngoài cuộc như trước. 
  	Màn  kịch với những tình huống đột biến liên tục trong bối cảnh ngôi nhà của  Thơm đã tạo nên những bước ngoặc tâm trạng dứt khoát của nhân vật. Qua  đó, chúng ta nhận ra một con người có lòng tự trọng, ngay thẳng, tuy còn  có lúc ngây thơ, cả tin nhưng khi biết rõ sự thật đã lột xác để trở  thành một con người bình tĩnh, can đảm, quyết tâm bảo vệ cách mạng đến  cùng. Nguyễn Huy Tưởng đã thành công trong việc khắc hoạ tính cách nhân  vật kịch qua ngôn ngữ và hành động kịch rất tự nhiên. 
  	Bắc  Sơn đã có sức cuốn hút công chúng bởi lẽ tác phẩm đem lại hình ảnh chân  thực về những chiến sĩ cách mạng trong những ngày sục sôi của khởi  nghĩa Bắc Sơn. Qua đó, nhà văn còn khẳng định tấm lòng của nhân dân  không rời xa cách mạng ngay cả trong giờ phút nguy nan nhất . Qua hình  tượng nhân vật Thơm, công chúng còn có dịp chứng kiến sức cảm hoá của  cách mạng với quần chúng . Chính mối quan hệ này đã làm nên sức sống lâu  bền của tác phẩm. 
 
 |  
  
 
		
		
		
 
  
 | 
 |