Trời chạng vạng tối.  Thủy nhấn pê-đan, đạp xe nhanh qua đường Láng dày đặc bóng cây đang in  đậm dần trên mặt đường. Mỗi buổi chiều đạp xe về qua đoạn đường này, cô  luôn có cảm giác lo âu, hồi hộp. 
  
  
Những chiếc bóng đi lại vật vờ, lẩn lút của người nghiện, những kẻ lang  thang và những cô gái ăn sương luôn lẩn khuất sau gốc cây to. Đã có lần  Thủy bị một tên nghiện nắm chặt ghi đông xe đòi xin tiền. Còn những  tiếng trêu ghẹo đuổi theo thì vẫn thường xảy ra. 
  
Trong tiếng gió ù ù bên tai, Thủy bỗng thấy lọt vào một âm thanh rất  khẽ: Chị ơi, cho mẹ con em đi nhờ với!. Không kịp suy nghĩ, Thủy phanh  két xe dừng lại. Cô ngơ ngác ngó quanh. Cách chỗ Thủy dừng xe không xa,  một bóng người đội nón, tay ôm tay xách hớt hải chạy về phía Thủy. 
  
- Chị cần gì? Thủy lạnh lùng hỏi. 
  
- Chị cho em đi nhờ xe một đoạn được không? Em không thể đi được nữa... 
  
Thủy nhìn kĩ, thấy người đàn bà ấy đang bế một đứa trẻ, tay xách chiếc  túi cước đã sờn rách, đoán chừng đó là hai mẹ con người hành khất. Cô  nghĩ, chắc họ đi lang thang cả ngày đã quá mệt, mình cho đi nhờ một chút  cũng được. 
  
Đợi họ yên vị trên gác-ba-ga, cô mới gò lưng đạp tiếp. Hai mẹ con không  nặng hơn bốn chục ký. Nhưng chiếc xe đạp cũ cũng phải cót két lăn từng  vòng bánh. Hồi lâu, thấy mình không nói gì cũng vô duyên, Thủy hỏi: 
  
- Chị về đâu? 
  
- Dạ... chị cho em về chỗ nào có nhà trọ. 
  
Thủy ngạc nhiên. Người phụ nữ này không có chỗ ở cố định, nhưng cũng  không phải là người lấy vỉa hè, gầm cầu làm nơi tá túc. Gặng hỏi tiếp,  cô được biết đây không phải là mẹ con người hành khất. 
  
Quê chị ở tận Quảng Xương, Thanh Hóa. Chị có người chồng và ba đứa con  thơ, đứa lớn nhất mới lên bảy, đứa nhỏ nhất mới một tuổi rưỡi, chị đang  bế trên tay. Chồng chị làm công nhân của một công ty hút bùn Cầu đường.  Hàng tháng, anh vẫn gửi tiền về giúp đỡ vợ con. 
  
Nhưng đã 6 tháng nay, anh không gửi tiền, cũng chẳng có tin tức gì cả. Ở  quê nhà, chị lo điên người, tìm đủ mọi cách nhắn tin lên mà không thấy  hồi âm. Chị lo anh gặp chuyện gì xấu, nên thường hay mơ thấy những điềm  chẳng lành. 
  
Cách đây ba ngày, chị đã gửi hai đứa lớn cho ông bà nội chúng, rồi bế  đứa nhỏ tìm lên Hà Nội. Toàn bộ số tiền chị mang theo là 41.000đ. Tiền  vé ô tô hết ba chục ngàn. Còn 11 ngàn chị mua cháo cho con, trả tiền nhà  trọ ở khu Cống Mọc. Bản thân chị chỉ gặm bánh mì khô. Từ hai ngày nay,  chị đi dọc đường Láng, gõ cửa từng nhà hỏi thăm xem có ai biết chồng chị  ở đâu không... 
  
Qua hết đoạn đường tối, đến chỗ có đèn cao áp đã bật sáng, Thủy dừng xe  trước một quán cóc ven đường, nghỉ chân. Cô muốn quan sát kĩ người đàn  bà này để kiểm tra xem câu chuyện chị ta kể là thật hay bịa. 
  
Cầm cốc nước mát lên uống, chị ta cứ cảm ơn Thủy mãi. Đứa bé cũng níu  lấy tay mẹ đòi uống nước. Thủy thấy thật thương cảm. Tháo chiếc khăn che  mặt, người phụ nữ trông còn rất trẻ, chỉ độ 27-28 tuổi. Làn da trắng  xanh lấm tấm tàn nhang. Đặc biệt, đôi mắt rất to, sâu thẳm và rất buồn. 
  
Thủy vẫn nhớ ai đó đã nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Cô tin người có đôi  mắt đẹp như vậy không phải là người hay dối trá. Mà cô có gì để lừa kia  chứ, ngoài chiếc xe đạp cũ? 
  
Đến lúc này Thủy mới nói với người đàn bà kia: 
  
- Đưa chị về nhà trọ cũ cũng được. Nhưng em biết chị có về đấy cũng  không có tiền trả. Vả lại công ty của anh ở cách đây rất xa, chị lại  không biết chính xác địa chỉ. Dù chị có ở đây cả tháng cũng không thể  tìm thấy. Nếu bây giờ chị cứ tiếp tục lang thang ở thành phố sẽ nguy  hiểm cho chị. Còn đứa bé này sẽ bị đói, hoặc bị ốm. Theo em, chị nên về  quê, tìm hỏi người quen của anh, rồi có dịp thuận tiện lại đi tìm. Ý chị  thế nào? 
  
Hai dòng nước mắt từ từ lăn trên gò má xanh xao. Chị nói chị chỉ lo đã  có chuyện xảy ra với anh. Đắn đo một hồi, Thủy đề nghị sẽ đưa chị ta ra  bến xe Giáp Bát để chị ta bắt xe về quê. Chị ngập ngừng nói, chị không  có tiền về. Lục túi trên túi dưới, Thủy cũng chỉ còn có 25.000đ, tiền  công cho một ngày lao động của cô. 
  
Trên đường ra bến xe, Thủy tạt vào nhà người bạn cũng là sinh viên, vay  thêm được 20.000đ. Cô nói dối bạn là xe bị hỏng, đang sửa thì thiếu  tiền. 7h tối, Thủy chở người phụ nữ ra đến bến xe khách phía Nam. Chỉ  còn chuyến cuối cùng chạy qua Thanh Hóa đang chuẩn bị rời bến. 
  
Lái xe hét 50.000đ nếu về đến Quảng Xương. Thủy nằn nì, mặc cả, xuống  còn 40.000đ. Cô đưa tất cả số tiền mình có cho người đàn bà nọ. Chị ta  rưng rưng nước mắt, cứ nắm chặt tay Thủy: Hôm nay không gặp em thì không  biết rồi sẽ ra sao. Chị đội ơn em.... 
  
Chiếc xe từ từ lăn bánh. Thủy còn đứng lặng nhìn theo. Tới lúc này, cô vẫn còn chưa biết tên người đàn bà ấy.  
  
  
  
 Sưu tầm. 
 
 |  
  
 
		
		
		
 
  
 | 
 |