Mỗi nhà văn thường có một vùng đất riêng, với Nguyễn Trung Thành đó là  Tây Nguyên. Ông đã có rất nhiều những tác phẩm viết về mảng đề tài này,  đặc biệt là hình ảnh của những con người kiên cường bất khuất nơi núi  rừng Tây Nguyên.Một trong những tác phẩm nổi bật nhất trong sáng tác của  Nguyễn Trung Thành là truyện ngắn “Rùng xà nu”, tác phẩm là câu chuyện  về dân làng Xô Man trong kháng chiến chống Mĩ.Trong số những con người  hiên ngang bất khuất của làng Xô Man nổi bật lên là hình ảnh Tnú.Câu  chuyện về cuộc đời anh đã được tái hiện cụ thể qua lời kể của cụ Mết -  già làng - bên bếp lửa nhà ưng trong một đêm anh được phép về thăm làng  sau ba năm đi bộ đội. 
  
              Nhìn lại chặng đường đời của Tnú, chúng ta có thể dễ dàng  thấy hiện lên hình ảnh một Tnú trước và sau khi đúng lên cầm vũ  khí.Trước khi cầm vũ khí, ngày từ khi còn nhỏ Tnú đã là cậu bé gan góc,  dũng cảm biểu lộ một tính cách táo bạo mạnh mẽ.Tnú thay người già làm  liên lạc, nuôi giấu cán bộ, nhanh nhẹn luồn rừng đưa thư, vượt qua suối  lũ một cách dũng cảm.Cậu thật sáng dạ khi biết rằng bọn Mĩ nguỵ ít khi  phục kích ở chỗ nước chảy xiết. Nguời đọc cảm thấy một cái gì thật đáng  yêu ở sự quan tâm học chữ không chịu thua kém ai của Tnú.Cậu bé này dám  “cầm đá tự đập vào đầu máu chảy ròng ròng khi học cái chữ không thuộc”  bằng Mai.Và đặc biệt sự gan dạ dũng cảm của Tnú khi bị giặc bắt, chú bé  nhỏ tuổi này đã chỉ vào bụng mình và nói: “Cộng sản ở đây này”.Mặc cho  những vết dao chém dọc ngang trên tấm lưng bé nhỏ, Tnú vẫn không khai  báo, vẫn gan dạ kiên cường.Trước những trận đòn roi tra tấn dã man của  kẻ thù, Tnú thật may mắn khi được học cái chữ và được giác ngộ cách mạng  từ rất sớm. Đây là nét hơn hẳn mà nhân vật A Phủ trong  “ Vợ chồng A  Phủ” của Tô Hoài chưa có. 
  
              Khi thoát ngục Kon tum trở về, Tnú đã là một chàng trai  cường tráng, hiểu biết được tôi luyện qua nhiều thử thách.Giờ đây Tnú  giống như một cây xà nu trưởng thành, vạm vỡ, căng đầy nhựa sống  và ham  ánh sáng.Theo lời dạy của anh Quyết ngày nào, Tnú thay anh làm cán bộ  và một lần nữa anh đã đi ba ngày đường lên núi Ngọc Linh nhưng không  phải là lấy đá để làm phấn mà là để mài giáo mác chuẩn bị cho cuộc nổi  dậy. 
  
              Không chỉ nhìn thấy rõ con đường để đi theo cách mạng, Tnú  còn có một cuộc sống hạnh phúc với tình yêu của Mai, với đứa con mới  chào đời.Nhưng quãng thời gian hạnh phúc ấy thật ngắn ngủi, giặc đã cầm  súng kéo về, buôn làng còn chưa kịp cầm vũ khí. Tnú và thanh niên trong  làng phải trốn vào rừng để rồi một mình Tnú lại xông ra mong che chở cho  mẹ con Mai trước đòn roi của kẻ thù, nhưng cả hai đều không sống  được.Cảnh tượng về cái chết đau thương trong đêm ấy cứ trở đi trở lại  trong lời kể của già làng và dòng hồi ức đau đớn của anh.Không những  không cứu được vợ con, Tnú còn bị kẻ thù đốt cháy mười đầu ngón tay “Mỗi  ngón chỉ còn hai đốt….không mọc lại được”.Nỗi đau thương này là minh  chứng hùng hồn cho câu nói vừa giản dị vừa sâu sắc của cụ Mết: “Chúng nó  đã cầm súng, mình phải cầm giáo”. 
  
              Đặc biệt là hình ảnh của Tnú sau khi cầm vũ khí chiến đấu  thật đẹp và lớn lao biết bao.Hình ảnh Tnú hiện lên như những anh hùnh  thời nào trong các khan, trong các trường ca Tây Nguyên.Khi đốt cháy hai  bàn tay của Tnú, kẻ thù muốn dập tắt ý chí phản kháng, muốn tiêu diệt  khát vọng chiến đấu của người dân Xô Man.Chúng muốn người dân nơi đây  mãi mãi  xuôi tay trong kiếp nô lệ thấp hèn dưới nòng súng tàn bạo của  chúng.Nhưng Tnú và người dân làng Xô Man không cam chịu khuất phục, mà  ngược lại họ đã phản kháng quyết liệt.Họ đã biết vượt lên đau thương để  vùng lên cầm vũ khí tự giải phóng mình .Lửa đã thiêu cháy mười đầu ngón  tay Tnú, lửa bùng cháy trên mười đầu ngón tay tẩm dầu xà nu.Nhưng Tnú  không thấy đau đớn, anh chỉ thấy lửa cháy ở trong lòng- ngọn lửa chiến  đấu sẽ thiêu cháy kẻ thù.Và một tiếng hét căm hờn, phẫn uất đã vang vọng  khắp núi rừng Xô man, tiếng hét ấy như khơi dậy cao độ lòng căm thù  giặc của cả buôn làng.Xác mười tên giặc đã chết nằm ngổn ngang trên mặt  đất. Đêm ấy lửa cháy suốt trong bếp lửa nhà ưng.Nhà văn Nguyễn Trung  Thành đã miêu tả cái đêm nổi dậy ấy thật hào hùng, sôi động : “Tiếng  chiêng nổi lên, đứng trên đồi xà nu gần con nước lớn suốt đêm nghe cả  rừng Xôman âo ào rung động và lửa cháy khắp rừng”.Cái đêm nổi dậy ấy đâu  chỉ là của dân làng Xôman mà là sự lớn dậy phi thường của cả một cộng  đồng, dân tộc.Dường như trong đêm ấy đang sống lại cái không khí linh  thiêng hào hùng của những thiên sử thi Tây Nguyên”. 
  
              Một điều không thể thiếu khi nhắc tới cuộc đời của Tnú đó  chính là hình ảnh hai bàn tay của anh. Đôi bàn tay bị đốt cháy của Tnú  đã nhóm lên ngọn lửa căm thù giặc sâu sắ của dân làng Xôman, nó còn soi  sáng cuộc đời anh.Anh đã thay mặt người dân làng Xôman lên đường theo  kháng chiến đi tìm những thằng Dục khác.Bởi lẽ không phải ngẫu nhiên tác  giả lại để cho Tnú kể với dân làng mình sự đối đầu của anh với kẻ thù  sau này: “Tôi nói: này tao có súng đây, tao có cả dao găm đây nhưng tao  không giết mày súng, tao không đâm mày bằng dao nghe chưa Dục.Tao giết  mày bằng mười ngón tay cụt này thôi, tao bóp cổ mày thôi”.Nhà văn đã cố  tình tô đậm hình ảnh đôi bàn tay Tnú- đôi bàn tay có cả một lịch sử, một  số phận. 
  
              Lúc còn nhỏ, đôi bàn tay ấy kiên trì học từng nét chữ của  anh Quyết, cần cù làm nương phát rẫy. Đôi bàn tay dám lấy đá đập vào đầu  mình vì học cái chứ không thuộc.Và đôi bàn tay ấy dám chỉ vào bụng mình  mà nói với quân giặc “Cộng sản ở đây này” khẳng định lòng trung thành  với cách mạng.Lớn lên đôi bàn  tay xúc động nắm lấy bàn tay người con  gái anh yêu thương và cũng đôi bàn tay ấy xé tấm dồ làm địu cho đứa con  thơ dại, bàn tay bíu chặt gốc cây vả khi chứng kiến vợ con bị giặc đáng  đập bằng roi sắt, hai cánh tay rộng lớn ôm choàng lấy vợ con che chở,  yêu thương…Lửa đốt cháy mười đầu ngón tay để rồi mãi mãi chỉ còn hai đốt  không bao giờ mọc lại được…..cho nên Tnú muốn dung đôi bàn tay ấy để  giết chết kẻ thù.Bao uất hận căm hờn đã dồn lên đôi bàn tay kia, nó đã  trở thành biểu tượng cho ý chí bất khuất , cho sức sống mãnh liệt của  Tnú và người dân làng Xôman.Kẻ thù tàn ác có thể đốt cháy đôi bàn tay  nhưng không thể tiêu diệt được sức mạnh phi thường, tiềm ẩn trong con  người họ. Đó là ý chí chiến đấu và khát vọng chiến thắng. Đó là một dân  tộc kiên cường dũng cảm như những khu rừng xà nu hàng vạn cây không có  cây nào bị thương mà vẫn xanh tươi bát ngát trải xa tít tắp tận chân  trời. 
  
              Xây dựng thành công nhân vật Tnú, nhà văn đã khắc hoạ được  hình ảnh tiêu biểu của con người mang đậm dòng máu, tính cách của núi  rừng Tây Nguyên.Và qua hình tượng Tnú, Nguyễn Trung Thành còn gợi ra  được số phận và phẩm chất của cả cộng đồng trong cuộc chiến đấu bảo vệ  buôn làng thân yêu. Đó là tình cảm gắn bó thiết tha sâu nặng với quê  hương đất nước, với núi rừng Tây Nguyên, căm thù giặc sâu sắc, một lòng  một dạ đi theo cách mạng, không ngại khó khăn, gian khổ, hi sinh, tin  tưởng tuyệt đối vào sự thắng lợi của cách mạng.Có thể nói qua thiên  truyện ngắn xuất sắc này của Nguyễn Trung Thành, người đọc càng thêm  hiểu và thêm trân trọng con người Tây Nguyên với biết bao phẩm chất thật  đẹp, thật cao quý. Họ cũng chính là hình ảnh đẹp đẽ, tiêu biểu cho con  người Việt Nam thời chống Mĩ. 
 
 |  
  
 
		
		
		
 
  
 | 
 |