Mười bảy, cảm nhận được chút man mác và  làm du dương tâm hồn, chút bồi hồi xao xuyến và khát vọng về những điều  xa xôi dường như vô hình, trái tim trẻ trong ta không thôi đập những  nhịp thổn thức vì cảm giác khó hiểu, lúc dâng lên mãnh liệt, lúc lắng  xuống dịu dàng nhưng vẫn âm thầm chảy mãi như những con sóng miệt mài đi  tìm lí lẽ của trái tim trước biển đời mênh mông. Và khi những lời thơ  của Xuân Quỳnh chợt ngân lên bằng tất cả sự tinh tế, nhạy cảm,”Sóng” làm  ta có cảm giác như trong đó là một phần tâm sự tình yêu của chính mình. 
  
 Tình  yêu là đề tài muôn thuở của thi ca Việt Nam. Đã có nhiều nhà thơ viết  về đề tài này với những cảm xúc và phong cách nghệ thuật riêng của mình,  để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng người đọc. Xuân Diệu đã từng làm người  đọc nhớ mãi khi đặt tất cả dấu ấn tình yêu mãnh liệt của mình với  “Biển”, còn Xuân Quỳnh- một nhà thơ nữ trưởng thành trong cuộc kháng  chiến chống Mỹ đã thể hiện tình yêu của mình qua hình ảnh “Sóng”, một sự  tiếp nối và sáng tạo độc đáo trong định nghĩa về tình yêu.Lúc nhịp  nhàng trầm lắng, khi sôi nổi ngân nga đầy mãnh liệt, Sóng – dòng chảy  xuyên suốt của bài thơ đã thể hiện tình cảm chân thành và sâu sắc của  người phụ nữ đang yêu. 
  
 Mở đầu bài thơ là một trạng thái đặc biệt của trái tim khao khát tình yêu, tìm đến những cảm xúc lạ lẫm và mới mẻ trong tâm hồn: 
  
 “Dữ dội và lặng yên 
 Ồn ào và lặng lẽ 
 Sông không hiểu nổi mình 
 Sóng tìm ra tận bể”  
  
 Trong  lòng mỗi người luôn hiện hữu một con sóng tình cảm ngập tràn, nhưng chỉ  đến khi nó được dâng lên và lan tỏa ta mới có thể cảm nhận được những  thay đổi trong suy nghĩ và nhận thức về tình yêu. Không gấp gáp, vồ vập,  Xuân Quỳnh đã thay lời tất cả những trái tim trẻ bộc lộ nỗi lòng mình  bằng những trạng thái tình cảm khác nhau thông qua những con sóng. Khi  dữ dội mãnh liệt, khi dịu êm trầm lắng, khi ồn ào nhấp nhô, có lúc lại  âm thầm lặng lẽ, những tình cảm tưởng chừng như mâu thuẫn, đối lập nhau  trong trái tim của người phụ nữ nhưng lại mang theo tất cả những đặc  điểm và trạng thái tâm lí đang khao khát tình yêu. Nhiều khi chính bản  thân họ không thể định nghĩa và gọi tên cảm xúc của chính mình, muốn tìm  đến những định nghĩa riêng, tìm sự đồng điệu, hòa nhập vào bể lớn tình  yêu. Chính vì thế từ dòng sông bình lặng nhỏ bé trong tâm hồn, con sóng  tình đã đi đến những miền bể xa. Nơi ấy có tình yêu và nỗi khát vọng  không khi nào ngừng tắt: 
  
 “Ôi con sóng ngày xưa 
 Và ngày sau vẫn thế 
 Nỗi khát vọng tình yêu 
 Bồi hồi trong ngực trẻ”  
  
 Tình  yêu luôn hiện hữu trong cuộc sống của mỗi người, giúp cho tâm hồn thêm  nhạy cảm, tinh tế và biết tin vào những điều tốt đẹp. Với Xuân Quỳnh,  tình cảm ấy- những con sóng lòng từ ngàn xưa đến nay và đến tận mai sau  vẫn không bao giờ ngừng chảy.Quá khứ của ngày xưa, tương lai của ngày  sau mãi vẹn nguyên một nỗi khát vọng bồi hồi về tình yêu trong trái tim  của người phụ nữ trẻ khao khát xa xôi. Giờ đây, đứng trước bể lớn mênh  mông, cảm nhận mình nhỏ bé và lọt thỏm trong cảm giác tình yêu mênh  mông, người con gái ấy nghĩ về bản thân mình, về người yêu, về biển lớn  và tự hỏi chính bản thân mình:”Từ nơi nào sóng lên?”. Tình cảm ấy xuất  phát từ nơi nào, từ chính bên trong mỗi người hay từ cộc sống muôn màu  muôn vẻ bên ngoài? Khi yêu, ai cũng như ai, đều muốn phân tích và định  nghĩa từng trạng thái tâm lí, từng biểu hiện cụ thể để đi đến định nghĩa  và giả thích về nó. Sáng tạo trong cách thể hiện, trong cách định  nghĩa, nhà thơ nữ trẻ đã giải thích những điều khó hiểu ấy bằng những  hình ảnh quen thuộc, nhẹ nhàng: 
  
 “Sóng bắt đầu từ gió 
 Gió bắt đầu từ đâu? 
 Em cũng không biết nữa 
 Khi nào ta yêu nhau”  
  
 Nỗi  nhớ là biểu hiện của tình yêu khi xa cách.Nỗi nhớ ấy được Xuân Quỳnh  diễn tả thật mãnh liệt, thường trực cả mọi lúc, khi thức cũng như khi  ngủ. Những tình cảm chôn chặt trong lòng, tình cảm tràn ngập trong tim  muốn bộc lộ nhưng không thể nói lên thành lời, chỉ biết tìm đến trong  nỗi nhớ mãnh liệt, cồn cào và da diết. Như những con sóng cuồn cuộn,  triền miên, vô tận, nỗi nhớ ấy đã chảy vào từng nhịp sống, trong cả tiềm  thức là những giấc mộng đêm về. Sóng khao khát tới bờ, còn em thì khao  khát đến với anh.Tình yêu của người con gái lúc thiết tha, mãnh liệt  nhưng vô cùng nữ tính, ý nhị và sâu xa, chân thành. 
  
 “Con sóng dưới lòng sâu 
 Con sóng trên mặt nước 
 Ôi con sóng nhớ bờ 
 Ngày đêm không ngủ được 
 Lòng em nhớ đến anh 
 Cả trong mơ còn thức”  
  
 Trải  qua bao trắc trở gian lao, bao biến cố ngược xuôi, khó khăn gian khổ,  dù không gian địa lí cách trở, thời gian xa xôi nhưng lòng người con gái  vẫn “hướng về anh- một phương”, không bao giờ thay đổi. Điều đó thể  hiện được sự chân thành, chung thủy trong tình yêu của người phụ nữ,  luôn gửi tình yêu của mình đến một người, chỉ một người thôi nhưng đầy  ăm ắp. Những con sóng đại dương dù bão tố vùi dập nhưng vẫn trở về với  bờ, hòa nhập vào miền cát ấm nóng. Và ở đây, cô cũng tự dặn lòng mình,  hứa với tình yêu của mình sẽ đến với bờ bến hạnh phúc dẫu xa xôi, dù  muôn vàn cách trở 
  
“Ở ngoài kia đại dương 
 Trăm ngàn con sóng đó 
 Con nào chẳng tới bờ 
 Dẫu muôn vàn cách trở”  
  
 Khát  vọng mãnh liệt, tình yêu chân thành sâu sắc nhưng trong trái tim trẻ  kia vẫn ý thức được rằng đó là thứ mong manh khó giữ, có thể trơn tuột  khỏi tay: 
  
 “Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn 
 Hôm nay yêu mai có thể xa rồi” 
 ( nói cùng anh)  
  
 Trăn  trở, băn khoăn liệu tình yêu ấy có vượt qua được bể lớn của cuộc đời,  liệu có thoát khỏi quy luật cuộc sống, những đổi thay không ai nói trước  được. Cuộc đời dài đấy, năm tháng dẫu đi qua, mây vẫn bay, biển vẫn  rộng, sóng vẫn vỗ bờ nhưng rồi tất cả sẽ vào cõi xa xăm vô định. bể lớn  cuộc đời, bể lớn tình yêu là vô hạn nhưng cuộc đời con người là hữu hạn,  làm sao có thể vượt thoát ra khỏi giới hạn ấy? Xuân Quỳnh đã đặt nỗi  trăn trở ấy trải dài theo những con sóng tìh cảm lo âu, để rồi nó trở  nên thôi thúc, bùng lên thành khát vọng được trở thành những con sóng  mãi trường tồn, mãi dâng lên và tìm đến bờ: 
  
 “Làm sao được tan ra 
 Thành trăm con sóng nhỏ 
 Giữa biển lớn tình yêu 
 Để ngàn năm còn vỗ”  
  
 Những  con sóng dạt dào đã khép lại, nhưng những con sóng tình yêu trong lòng  mãi dâng lên và cồn cào, khắc khoải trong biển khơi, trong lòng mỗi  chúng ta- những người vừa chớm mười bảy…. 
 
 |  
  
 
		
		
		
 
  
 | 
 |