
.
Tham khảo thêm
Phạm Tiến Duật là nhà thơ trẻ và lớn lên “trong sắc áo của anh bộ đội  Trường Sơn” giữa những ngày ác liệt nhất của cuộc chiến tranh nhân dân  chống Mỹ.
 
 Tiếng thơ Phạm Tiến Duật hình thành và lớn lên với những bài thơ “  Trường Sơn đông-Trường Sơn tây, lửa đèn, giửi em cô thanh niên xung  phong, nhớ....”đã góp phần trẻ hoá thơ Việt Nam thời chống Mỹ. Bài thơ  “bài thơ về tiểu đội xe không kính” được rút ra trong tập thơ “vầng  trăng-quầng lửa” của tác giả. Trong bài thơ tác giả đã xây dựng một hìng  tượng độc đáo những “chiếc xe không kính” chắn gió vẫn băng băng trên  đường ra trận vì chiến trường miền Nam ruột thịt.
 
 Mở đầu bài thơ, tác giả đã giải thích vì sao tất cả xe trong tiểu đội  đều “không có kính” vì bom đạn giặc Mỹ làm “kính vỡ đi rồi”. Chỉ một chi  tiết nhỏ “không có kính vì xe không có kính-bom giật, bom rung kính vỡ  mất rồi” tác giả đã làm cho người đọc hiểu được sự ác liệt, tàn bạo của  cuộc chiến tranh do đế quốc Mỹ gây ra. Những chiếc xe này đã làm nổi bật  hình ảnh những người lính lái xe trên tuyến đường Trường Sơn trong  những năm chống Mỹ cứu nước.
 
 Thế mà, những người lính trên những chiếc “xe không kính” vẫn “ung dung buồng lái ta ngồi nhìn đất, nhìn trời, nhìn thẳng!”
 
 Thái dộ ung dung và “cái nhìn” của anh lái xe như bất chấp, coi thường  tất cả nguy hiểm ở phía trước mác dù “bụi phun tóc trắng như người già”,  cho dù “mưa tuôn mưa xối như ngoài trời”...các anh vẫn “nhìn nhau mặt  lấm cười ha ha” hoặc tếu táo “phì phèo châm điếu thuốc” hay “bắt tay qua  cửa kính vỡ rồi.”
 
 Hình ảnh trong các câu thơ trên đã làm nổi rõ cái hiên ngang, dũng cảm,  bất chấp mọi nguy hiểm của các chiến sĩ lái xe, để lái những chiếc xe  không kính ra mặt trận với một niềm tin niềm vui của tuổi trẻ. 
 
 Khung kính đã bị vỡ, không có gì để chắn gió trời ùa vào, đập thẳng vào  mắt. Thế mà, tác giả lại viết: “ nhìn thấy gió vào xoa mắt đắng”.
 
 “ Xoa” là cử chỉ nhẹ nhàng vuốt ve âu yếm. Qua cách diễn đạt của câu  thơ thì ở đây, gió không làm đau, làm rát mắt của người lái xe mà ngược  lại gió còn vỗ về nhè nhẹ vào đôi mắt “đắng”. Và, con đường trước mặt-  con đường ra trận trở nên gần sát hơn đang chạy ngược lại “Nhìn thấy con  đường chạy thẳng vào tim”. Vì không có kính chắn, nên người lái xe có  cảm giác và ấn tượng “Con đường chạy thẳng vào tim”. Con đường thực  trước mặt đó củng chính là con đường được nhà thơ nâng lên thành con  đường lý tưởng con đường cách mạng..., con đường ở trong trái tim của  người chiến sĩ. Chính là con đường đó đã giúp cho cac chiến sĩ lái xe  thêm sức mạnh, niềm tin, bất chấp bom đạn của kẻ thù, tiến lên phía  trước: “ Thấy sao trời và đột ngột cánh chim- như sa như ùa vào buồng  lái”. Người lái xe vẫn vui với “ sao trời” và “Cánh chim”, “ sao trời và  cánh chim” ngày đêm như bầu bạn với người lính lái xe. Ngày cũng nhưu  đêm, thiên nhiên, đất trời luôn sát cánh với người chiến sĩ lái xe trên  suốt chặng đường dài ra trận. Với nghệ thuật nhân hoá tài tình, nhà thơ  đã biến những khó khăn trở ngại khio lái những chiếc xe không kính trở  thành gần gủi gắn bó thân thương hơn. Giọng điệu thơ có khi thật ngang,  tự nhiên, bất chấp gian khổ được thể hiện rõ trong cấu trúc đựoc lặp lại  “ Ừ thì...”, “Chưa cần rửa”, “Chưa cần thay” ..., “Lái trăm cây số  nữa...”. Dường như gian khổ nguy hiểm, ác liệt của chiến tranh không làm  ảnh hưởng đến tinh thần của họ, trái lại, những người lính lái xe xem  như là một nhịp để rèn thử thách sức mạnh và ý chí của mình “ chí làm  trai” -tuổi trẻ người lính”. 
 
 Những người lái xe còn là những chàng trai trẻ, sôi nổi, vui nhộn, lạc  quan. Họ “nhìn nhau”, “bát tay nhau”, và trên đường ra trận thì “ bếp  Hoàng Cầm ta dựng giữa trời- chung bát đũa nghĩa là gia đình đấy”, và cứ  thế “ võng mắc chong chênh đường xe chạy”, trước mắt họ những chiếc xe  lại tiến lê phía trước, là ta cứ đi, lại đi “trời xanh thêm” không có gì  ngăn cản đuợc đường ra mặt trận.
 
 Cái gì đẫ làm nên sức mạnh ở họ để coi thường gian khổ bất chấp gian  nan như vậy? Đó chính là ý chí chiến đấu để giải phóng miền nam là tình  yêu nước nồng nhiệt ở tuổi trẻ thời đánh Mỹ cứu nước.
 
 Những chiếc xe bị bom đạn Mỹ làm cho biến dạng trơ trụi, trụi trần  ”Không có kính rồi xe không đèn- không có mui xe, thùng xe có xước”  Nhưng điều kì lạ là những chiếc xe trụi trần ấy vẫn chạy, vẫn băng ra  tiền tuyến. Tác giả lại một làn nữa lí giải bất ngờ và rất chí lí: “chỉ  cần trong xe có một trái tim” Trái tim người lính cách mạng- trái tim  của lòng quả cảm.
 
 Với lời thơ tự nhiên như lời nói bình thường, giọng điệu thơ gần gủi,  vui tươi, dí dỏm, bài thơ đã nêu bật hình ảnh người lái xe trên tuyến  đường Trường Sơn: dũng cảm hiên ngang, với niềm vui sôi nổi, lạc quan  yêu đời bất chấp mọi khó khăn, nguy hiểm để ra trận vì Miền Nam ruột  thịt thân yêu. Họ luôn đối diện với khó khăn thử thách, mà vẫn cười đùa,  tếu táo, hồn nhiên, tự tin. Đó là nét đặc sắc của bài thơ cũng như ngôn  ngữ, giọng điệu riêng của thơ Phạm Tiến Duật. Hôm nay đất nước dã hoà  bình sau hơn 30 năm giải phóng Miền Nam con đường Trường Sơn đã đi vào  lịch sử, đọc lại bài thơ này, chúng ta càng tự hào và khâm phục biết bao  các chiến sĩ lái xe ở Trường Sơn ngày trước cùng bộ đội Trường Sơn đã  góp phần vào chiến thắng huy hoàng của dân tộc.