Nghị luận bài Lặng lẽ Sa Pa  
 
Bài làm: 
 
Sapa – cái tên   khi mới nghe nói đến người ta chỉ nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi. Nhưng ai   đã từng đọc tác phẩm “ Lặng lẽ Sapa ” của nhà văn Nguyễn Thành Long thì   chắc hẳn sẽ có những suy nghĩ khác. Trong cái lặng im của Sapa, dưới   những dinh thự cũ kỹ của Sapa, vẫn có những con người làm việc và lo   nghĩ cho đất nước. “ Lặng lẽ Sapa” là tác phẩm của chuyến đi lên Lào Cai   trong mùa hè của Nguyễn Thành Long. Ông đã khắc hoạ thành công hình  ảnh  anh thanh niên làm công tác khí tượng ở một mình trên đỉnh Yên Sơn  cao  2600m. Với một ý thức trách nhiệm, một tinh thần tự nguyện, một  lòng say  mê nghề nghiệp và những đức tính tốt khác, anh thanh niên đã  trở thành  một hình tượng điển hình của người lao động. 
  
               “  Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ biết dành  phần ai ? Ai  cũng một thời trẻ trai, cũng thường nghĩ về đời  mình”, trong  truyện ngắn “Lặng lẽ Sapa” nhà văn Nguyễn Thành  Long đã cho ta  thấy được vẻ đẹp của Sapa thật độc đáo và đầy  chất thơ, đồng  thời tác giả cũng giới thiệu với chúng ta về  vẻ đẹp của con  người nơi đây. Những con người miệt mài làm việc,  nghiên cứu khoa  học trong cái lặng lẽ mà rất khẩn trương vì  lợi ích của đất  nước, vì cuộc sống của mọi người.  
  
Truyện kể về cuộc sống làm  việc của nhân vật anh thanh niên –  một cán bộ khí tượng kiêm  vật lý địa cầu, anh sống một mình  trên đỉnh núi cao, bốn bề  chỉ có cây cỏ và mây mù lạnh lẽo  của Sapa. Công việc của anh  là “đo gió, đo mưa, đo nắng, tính  mây, đo chấn động mặt đất”,  những việc luôn đòi hỏi sự tỉ mỉ  và chính xác. Công việc cực  kỳ gian khổ nhưng anh vẫn cố gắng  hoàn thành một cách nghiêm  túc, đầy tinh thần trách nhiệm  “gian khổ nhất là lần ghi và  báo về lúc một giờ sáng. “Rét,  bác ạ. Ở đây có cả mưa tuyết  đấy. Nửa đêm … gió tuyết và  lặng im ở bên ngoài như chỉ trực  đợi mình ra là ào ào xơi  tới”. Tuy khó khăn là thế, nhưng anh  rất yêu công việc của mình  “Khi ta làm việc, ta với công việc  là đôi sao có thể là một  mình được. Công việc của cháu gian khổ  thế đấy, chứ cất nó  đi, cháu buồn đến chết mất ’’Anh luôn  cảm thấy hạnh phúc và  gắn bó với công việc của mình, công việc  đã trở thành một  người bạn không thế thiếu đối với anh. 
  
 Người  lặng lẽ mà không lặng lẽ, tuy sống một mình nhưng anh  không cảm  thấy đơn độc bơỉ “ lúc nào tôi cũng có người trò  chuyện, nghĩa  là có sách ấy mà”. Sống trong điều kiện thiếu  thốn nhưng  người thanh niên ấy luôn làm chủ được bản thân, lạc  quan và yêu  đời, biết sắp xếp lo toan cuộc sống riêng ngăn nắp,  ổn định về  vật chất, tinh thần “Trước nhà anh trồng cả một  vườn hoa đủ  màu sắc, anh còn nuôi được một đàn gà đẻ trứng ăn  không hết, một  gian nhà nhỏ nhưng gọn gàng và ngăn nắp”. Nhưng cái  gian khổ nhất  là vượt qua được sự cô đơn, vắng vẻ quanh năm  suốt tháng một  mình trên đỉnh núi cao, không một bóng người. Mới  đầu, anh thèm  người tới mức phải lấy cây chắn ngang đường ôtô để được  nghe tiếng  người. Nhưng sau anh lại nghĩ: “ Nếu đó chỉ là nỗi nhớ  phồn hoa  đô thị thì thật xoàng” và anh đã vượt qua để sống  và làm việc  một mình với cây cỏ thiên nhiên Sapa, để trở thành “  người cô độc  nhất thế gian ’’.  
  
Tuy vậy, nhưng anh không dần thu mình trong sự cô  đơn, vắng vẻ ấy. Sự  hiếu khách, quan tâm đến người khác một cách chu  đáo, đã gây thiện  cảm giữa anh với ông họa sĩ già và cô kỹ sư trẻ ngay  từ những phút đầu  gặp gỡ. Niềm vui được đón khách dào dạt trong anh  : anh biếu bác  lái xe củ tam thất, mừng quýnh khi đón quyển  sách bác mua hộ,  hồ hởi đón mọi người lên thăm nhà, hồn nhiên  kể về công việc,  về những người đồng nghiệp và cuộc sống nơi  Sapa lặng lẽ. Ai  có thể quên được, việc làm đầu tiên của anh khi  có khách lên  thăm “ Anh hái 1 bó hoa rực rỡ sắc màu tặng người  con gái lần  đầu quen biết, nước chè cho ông họa sĩ, làn trứng ăn  đường cho  hai bác cháu… Tất cả không chỉ chứng tỏ là người con  trai tâm lý  mà còn là kỷ niệm, lòng quan tâm sốt sắng, tận  tình đáng  quý của anh. 
  
            Ta  còn bắt gặp ở người thanh viên là người rất mực  khiêm tốn và  trung thực, anh cảm thấy công việc, những đóng góp  của mình  chỉ là nhỏ bé. Anh ngượng ngùng khi ông họa sĩ  muốn vẽ chân  dung anh, anh hào hứng giới thiệu cho bác những  người khác đáng  vẽ hơn mình :”Bác đừng vẽ cháu, nhiều người  khác ở dưới kia  đáng vẽ hơn cháu như ông kĩ sư nghiên cứu thụ  phấn ở vườn su  hào, anh thanh niên nghiên cứu bản đồ sét …”  Những đóng góp của  mọi người anh vẫn luôn coi là quan trọng và  xứng đáng hơn mình,  thật đáng trâng trọng bởi con người có  cách nghĩ và nhìn nhận  như thế. Dù còn trẻ nhưng anh rất thấm  thía cái nghĩa, cái  tình của mảnh đất Sapa, thấm thía cả  sự hy sinh thầm lặng của  những người đang ngày đêm làm việc.  Cuộc sống giản dị nhưng cao  đẹp làm nên vẻ đẹp đích thực của  mỗi con người, có sức thuyết  phục lan tỏa tới những người xung  quanh. 
  
              “Lặng lẽ Sapa” – ngân vang trg lòng ta những rung động  nhẹ nhàng  mà thú vị về những con người âm thầm lãng lẽ nhưng  đáng yêu .  Họ sống cống hiến cho nhân dân, cho dân tộc và đã  dệt lên bài ca  về tình yêu Tổ Quốc, tình yêu đất nước. Họ như  những ngôi sao  toả sáng trên bầu trời đêm, nhưng sáng bằng những đóng  góp thầm lặng của  họ. Phải chăng nhà văn muốn nhắn gửi đến cho  mỗi chúng ta.  Cuộc sống của chúng ta được làm nên từ bao phấn  đấu, hy sinh lớn  lao và thầm lặng như người thanh niên nơi Sapa  lặng lẽ ấy, họ  khiến cuộc sống này thật đáng trân trọng và  đáng tin yêu. Là  học sinh, chúng ta hãy cố gắng học tập để  mai sau có thể góp  công sức để xây dựng đất nước, là những  chủ nhân tương lai của  Tổ Quốc. 
 
 |  
  
 
		
		
		
 
  
 | 
 |